Trong lòng Giang Nguyệt thắt lại: “…Tôi không có ý gì khác.”
“Bởi vì em cảm thấy tình yêu của tôi dành cho em đáng để ghi nhớ nên em mới muốn mang nó theo phải không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhiều lần kìm nén nước mắt.
Anh tiến lại gần và lau nước mắt cho cô bằng tay phải không bị thương của mình:
“Em nghĩ tình yêu là thứ quý giá nhất của em, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng nó cũng quan trọng không kém đối với tôi không?”
“Tôi yêu em, vì vậy em là người quý giá nhất đối với tôi. Vậy mà em lại thản nhiên ra đi, lấy đi thứ quý giá nhất của tôi.”
“Tôi đã nói rồi đúng không, đời này tôi yêu hai thứ, một là hội họa và hai là em.”
“Em có bao giờ nghĩ rằng nếu sau khi em rời đi, tôi không thể chấp nhận sự ra đi của em, liệu tôi có đi theo con đường giống em không? Liệu tôi có giống em, lựa chọn cái...”
Chữ “chết” cuối cùng còn chưa nói ra, Giang Nguyệt nghẹn ngào thở dốc, hoảng sợ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, dùng tay đè môi anh lại:
“Đừng nói những lời như vậy.”
Cô không muốn anh chết.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn cô, giơ tay nắm lấy ngón tay cô, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay: “Nếu em không muốn tôi chết, vậy thì em phải sống thật tốt.”
“Muốn chết thì chúng ta cùng chết.”
Giang Nguyệt cắn chặt môi, thân thể run rẩy theo từng hơi thở.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời này.
Lần trước, khi cô phát tác đã vô thức chạy vào dòng xe đông đúc, anh cũng hét lên với cô.
Cô là một kẻ điên, anh cũng vậy.
Ở một mức độ nào đó mà nói, hai người bọn họ giống như đồng phạm không tuân theo kỷ luật, chẳng qua so với Giang Nguyệt thì Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh hơn, trầm ổn hơn.
Bên ngoài anh là người đứng đầu ưu tú, nhưng thực chất anh là một kẻ liều lĩnh ích kỷ.
Cũng giống như cô.
Khi Giang Nguyệt đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Kỳ Nhiên đã tiến lại gần cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô:
“Tôi đang nói chuyện với em, sao em không chú ý?”
“… Tôi cảm thấy mình là một người tồi tệ.”
“Tồi tệ?”
“Tôi rất hèn nhát, khi gặp phải điều gì đó khiến tôi sợ hãi, tôi luôn muốn chạy trốn ngay lập tức. Có phải rất đạo đức giả không?”
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô muốn nói chuyện liền ngừng hôn cô, nói: “Nói cho tôi biết em sợ điều gì, chúng ta giải quyết từng cái một.”
Ánh đèn trong phòng bệnh chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh và kiên nhẫn.
Không đợi cô trả lời, anh đã trả lời thay cô: “Em sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ cô đơn một mình, càng sợ tất cả những gì em có sẽ đột nhiên biến mất.”
Giang Nguyệt sửng sốt, toàn thân đều có cảm giác run rẩy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh hiểu cô rõ đến vậy.
Hiểu sự hoảng loạn của cô, hiểu nỗi đau của cô, hiểu sự sợ hãi của cô.
Anh ôm cô thật chặt, thì thầm với cô: “Nếu em sợ bóng tối thì chúng ta sẽ đi công viên giải trí, đến lâu đài, đến nơi ánh sáng không bao giờ tắt.”
“Nếu em sợ lạnh, chúng ta sẽ đến sống ở những khu vực ấm áp, Vancouver, New Zealand, Úc... đến bất cứ nơi nào em thích.”
Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên rất bình thản, nhưng lại tuyệt đối có hiệu quả: “Nếu như em sợ cô đơn, vậy từ nay về sau tôi sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa em.”
“Về phần em sợ mọi thứ mình sở hữu sẽ biến mất, tôi không dám hứa hẹn thay người khác, nhưng ít nhất tôi sẽ luôn ở bên em… miễn là em cần.”
Anh thậm chí còn phải thêm “miễn là em cần” vào cuối câu.
Thân thể Giang Nguyệt bắt đầu run rẩy, cô cảm giác được một dòng điện ấm áp dâng trào trong lồng ngực, mắt cũng nóng bừng, trái tim như bị bóp chặt.