Chị Trần thậm chí còn không thể nói được rốt cuộc là loại nào tốt hơn.
"Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì không vui thì hãy nói chuyện với chị, đừng để trong lòng."
Chị Trần nhìn Giang Nguyệt, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Khi chị còn trẻ, chị đã quản lý một nghệ sĩ mới. Cô ấy bị quy tắc bất thành văn của ông chủ ép buộc, không dám nói cho chị biết. Sau đó cảm xúc tồn đọng quá sâu, đột nhiên nhảy lầu.”
"Đó là một cô gái ngốc, chị không hy vọng một ngày nào đó em cũng lựa chọn đi con đường giống cô ấy, hiểu không?"
Giang Nguyệt gật đầu, ôm chị Trần, nhét son vào trong tay chị.
"Em biết mà, chị đừng lo lắng."
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên đã trải qua một thời gian cực kỳ khó quên.
Nhưng bây giờ cũng giống như bãi cát mịn đã bị cuốn trôi hết, đã bất tri bất giác biến mất gần như không còn.
Đã từng động tâm, nhưng bây giờ cô đã có thể bình thản trở lại.
Tiêu Kỳ Nhiên là thương nhân cần chú ý lợi ích, là con trai duy nhất của Tiêu gia, là người cao cao tại thượng. Là người mà loại như cô cả đời này cũng không có khả năng nên duyên nên phận.
Cô còn muốn hy vọng xa vời cái gì mà hạnh phúc giản dị, yên bình đây?
Suy nghĩ này với Tiêu Kỳ Nhiên là không nên có!
…
Đợi đến khi lễ trao giải được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Nguyệt mới xách váy, lặng lẽ nhân lúc người ta không chú ý, từ cửa sau lén trở lại chỗ ngồi.
Tần Di Di bởi vì là người mới, hơn nữa không có tác phẩm gì, cũng không nằm trong danh sách khách mời của lễ trao giải lần này.
Vì vậy, Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên lại vô tình đứng chung một chỗ.
Bức ảnh chụp chung cuối cùng, Giang Nguyệt đương nhiên đứng ở vị trí trung tâm, nụ cười tao nhã thong dong, bên cạnh lại là Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm nghị.
Hình ảnh của hai người như được lưu giữ lại trong bức ảnh.
...
Buổi lễ kết thúc, các nghệ sĩ, ngôi sao và đạo diễn đều rời khỏi sân khấu.
Sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Nguyệt một lát, sau đó dứt khoát xoay người.
"Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Anh mở cửa xe, cúi người ngồi vào.
Giang Nguyệt chỉ đứng ở ven đường, nhìn anh không chớp mắt, giọng nói ngọt ngào ngoan ngoãn: “Tiêu tổng đi về cẩn thận.”
Gương mặt người đàn ông trâm trầm, đáy mắt sâu thẳm, điềm tĩnh.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn vừa rồi dần dần biến mất.
Không phải là giả vờ ngoan ngoãn thôi sao?
Chỉ cần cô muốn, cô có thể bỏ xa Tần Di Di mấy chục con phố. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!