Hắn hiện tại đang ở cùng một khách sạn với cô, hành tung sau này của cô hắn đều có thể quan sát được.
Không có gì phải vội.
Nghe được giọng điệu cùng thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên thay đổi, Tiết An trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lại như có như không nhắc nhở:
“Tiêu tổng, hai ngày nay tính tình Tiêu lão gia không được tốt lắm, hơn nữa còn nói muốn soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng tài sản, chắc là thật sự tức giận rồi, ngài xem...”
“Ông ta muốn làm gì thì làm.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt: “Chỉ cần ông ta có thể tìm được người thừa kế thích hợp, tôi liền có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.”
Quan hệ của hai cha con nhà này, không có một ngày nào là hòa hoãn.
Biết rõ Tiêu Viễn Phong đang nổi trận lôi đình, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không quan tâm chút nào, lấy lý do đã bị cách chức, trực tiếp quăng việc mà chạy.
Bàn về năng lực chịu áp lực tâm lý, không ai lợi hại hơn Tiêu Kỳ Nhiên.
Nói chuyện với Tiết An xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, mở lại bài đăng của Giang Nguyệt, tìm xem có cái gì khác không.
Đúng lúc này, bên dưới bài đăng về chim gỗ có thêm một lượt thích, kèm theo một bình luận.
[Chỉ cần cô thích nó là được.]
Nhìn thấy dòng bình luận này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên trầm xuống.
Lúc trước khi nói chuyện phiếm với Kiều Cẩn Nhuận ở hành lang bệnh viện, Tiêu Kỳ Nhiên thuận tay thêm bạn, mà bình luận này vừa vặn là do Kiều Cẩn Nhuận bình luận.
Giang Nguyệt rất ít khi thoải mái đăng ảnh đời tư trên trang cá nhân. Ngoại trừ quay phim hàng ngày thì chính là một số ảnh đoạt giải, bài đăng gần nhất của cô là lần trao giải trước đó.
Tiêu Kỳ Nhiên đang dùng ngón tay bóp điếu thuốc, giấy cuốn thuốc đã bị bóp đến nhàu nát, có những mẩu thuốc lá rơi ra từ chỗ rách, hắn không hề phát hiện mà vẫn châm lửa, đôi mắt dán chặt vào màn hình.
Ma xui quỷ khiến, hắn nhấp vào ảnh đại diện của Kiều Cẩn Nhuận một chút, thấy được tên nick chat của anh ta là ‘Bạch Đàn’.
Hắn nhớ tới những gì Tiết An nói, bạch đàn xanh chỉ dành cho chim bluebird đậu ở trên nó.
Không biết vì cái gì, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, hắn mở hai nút cổ áo ra mới có thể thả lỏng.
Mở hộp thoại của Kiều Cẩn Nhuận ra, hai người họ cũng không có lịch sử trò chuyện.
Anh vốn định xem qua danh sách bạn bè của Kiều Cẩn Nhuận, kết quả không cẩn thận nhấn hai cái và một dòng chữ hiện lên trên màn hình ngay lập tức: [Bạn đang vẫy tay chào Kiều Cẩn Nhuận.]
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Chết tiệt!
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, đang tự hỏi nên giải quyết việc này như thế nào, thì đầu dây bên kia ngay lập tức gửi tin nhắn tới.
[Kiều Cẩn Nhuận: Tiêu tổng, tìm tôi có việc sao?]
Mặc dù mỗi từ trong một câu đơn giản đều nằm trong phạm vi lịch sự, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy rằng câu nói này chứa đầy sự ngang ngược.
Dưới ánh đèn trong phòng khách sạn, người đàn ông từ trước đến nay luôn thành thạo, giờ phút này lại có vài phần đứng ngồi không yên.
Chim bluebird và Bạch đàn xanh? Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận.
Họ đã phát triển đến bước nào mà hắn lại không biết?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khan, tâm thần bồn chồn không yên.
Phải mất một lúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới trả lời tin nhắn.
[Kỹ thuật điêu khắc của bác sĩ Kiều quả thật không tệ.]
Đây chắc chắn là một chủ đề đột ngột!
Ở phòng khám, Kiều Cẩn Nhuận nhìn thấy dòng chữ này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên chắc hẳn là nhìn thấy chim gỗ bluebird của Giang Nguyệt, lúc này mới trả lời: