Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt: “Cô sợ tôi như vậy sao?”
Giang Nguyệt mím môi, phớt lờ sự hứng thú hiện lên trong mắt của người đàn ông, thấp giọng nói:
“Trên tay anh có thuốc lá, tôi sợ tàn thuốc làm bỏng đến tôi.”
Kỳ thật từ lúc ôm cô, Tiêu Kỳ Nhiên đã vứt điếu thuốc trên tay xuống.
Nhưng xem ra Giang Nguyệt không biết, vẻ mặt khẩn trương của cô, trông có vẻ rất ngây thơ và đáng yêu.
Hắn bỗng nhiên muốn trêu đùa một chút, làm như không có gì nói: “Đừng lộn xộn, nó sắp đốt đến thắt lưng của cô rồi.”
Giang Nguyệt thật sự có chút sợ, không dám động đậy, đôi mắt sáng ngời tức giận trừng lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng rồi lại không dám chọc giận hắn.
Người đàn ông vô cùng hài lòng, hắn dùng bàn tay còn lại nắm lấy cái cằm trắng nõn của cô, tuỳ ý vuốt ve cánh môi cô.
Ngón tay của hắn có chút thô ráp, lực nhéo cô cũng tăng lên từng chút một, cho đến khi môi cô trở nên hồng nhuận mới thôi.
“Cô biết rõ hôm qua tôi mang Tần Di Di trở về là có ý gì, cô lại còn cố ý cùng mẹ tôi hợp sức lại gây khó dễ cho cô ấy.” Giọng nói của hắn thờ ơ:
“Cô nghĩ như vậy thì cô sẽ có thể làm Tiêu thiếu phu nhân sao.”
Giang Nguyệt nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau lại giãn ra, lộ ra một nụ cười xinh đẹp:
“Chút tâm tư nhỏ bé này của tôi vẫn là bị Tiêu tổng phát hiện.”
Cô nói xong, lại cụp mắt xuống tiếp tục diễn trò: “Cho dù tôi không có cách nào có thể gả cho Tiêu tổng, nhưng tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn cô gái khác gả cho anh.”
Vừa dứt lời, người đàn ông như có ý tứ mà nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, hiếm khi thấy hắn lại không cười lạnh một tiếng:
“Cô nói thật?”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên dịu đi một chút, khóe môi mỉm cười.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lông mày lại nhíu chặt, mang ngữ khí không vui nói: “Sau này đừng để tôi thấy cô lên xe của những người đàn ông khác.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, như thể hắn đang cảnh cáo cô.
Tiêu Kỳ Nhiên buông tay.
Giang Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, lùi xuống một khoảng cách an toàn.
Lúc này Giang Nguyệt mới nhận ra hai tay của Tiêu Kỳ Nhiên trống rỗng, tàn thuốc cũng đã biến mất.
Cổ tay áo của hắn cũng được xắn lên đến khuỷu tay, hai hàng lông mày toát lên sự uể oải, bất cần.
“Không muốn chuyển, thì không chuyển đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, dường như không có ý định tiếp tục tranh luận với cô về vấn đề này:
“Từ tháng sau, trọng điểm công việc của cô sẽ chuyển sang Hoa Thành, nếu chuyển về thì cô cũng sẽ không ở được mấy ngày.”