Giang Nguyệt bỏ qua cô ta và rời đi theo hướng ngược lại.
Khi nhìn thấy chị Trần, cô chưa kịp nói gì, chị Trần đã mở miệng hỏi trước: “Tại sao Tiêu tổng lại chuyển Tần Di Di đến đây?”
Giang Nguyệt im lặng.
Làm sao cô biết Tiên Kỳ Nhiên đang nghĩ gì.
Cô thậm chí lười để tâm suy đoán suy nghĩ của hắn.
“À đúng rồi, những tài nguyên trước đó mà em từ chối, còn có thư mời của các thương hiệu khác gửi đến, chị đã đưa cho công ty, để cho bọn họ phân phối cho các nghệ sĩ khác, một chút nữa chắc sẽ công bố.”
Giang Nguyệt ngẩn người ngồi ở trên ghế, tùy ý gật đầu, xem như đã nghe thấy lời chị Trần nói.
Kết quả là, buổi chiều công bố tài nguyên được phân bổ, Giang Nguyệt gần như nghĩ rằng mình đã đọc nhầm.
Hầu hết các hoạt động và đại ngôn của thương hiệu nổi tiếng đều được phân bổ cho Tần Di Di, còn lại một số ít thương hiệu không nổi danh và các hoạt động nhỏ được phân bổ cho người mới đến.
Điều này đối với những người mới đến so với Tần Di Di quả nhiên không công bằng.
Càng không phải nói, một số thương hiệu ở đây vốn dĩ là nhắm vào Giang Nguyệt, chuyển sang nghệ sĩ khác sẽ không thích hợp, đưa Tần Di Di đến đó sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Giang Nguyệt trong lòng thương hiệu.
Giang Nguyệt cũng nghe nói rằng trong thời gian huấn luyện bên ngoài, Tần Di Di không những không làm việc chăm chỉ tham gia mà còn khoe khoang đãi ngộ đặc biệt của mình. Điều này đã khiến những người mới gia nhập công ty cùng cô ta không hài lòng từ lâu.
Việc phân bổ nguồn lực của công ty lần này đã gây ra sự phẫn nộ của tất cả mọi người.
"Chị Giang Nguyệt, chị giúp chúng tôi hỏi Tiêu tổng một chút đi, chuyện này quá bất công."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng rất nỗ lực, công ty sắp xếp như vậy quá là làm người ta thất vọng quá.”
"Cho dù Tiêu tổng thích Tần Di Di hơn, cũng không thể thiên vị như vậy."
“...”
Không còn cách nào khác, Giang Nguyệt bị ép đành phải đứng trước văn phòng của tổng giám đốc.
Phía sau là một nhóm nghệ sĩ mới với ánh mắt đầy mong chờ vào cô.
Giang Nguyệt cắn răng, đẩy cửa đi vào.
Văn phòng chi nhánh trang trí phần lớn là theo sở thích của Giang Nguyệt, ngay cả ánh sáng trong văn phòng cũng rất dịu, điều này làm cho đường nét nghiêm nghị của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ấm áp hơn rất nhiều.
Gần đây anh ấy nghiện thuốc lá rất nặng, hút hết điếu này đến điếu khác.
Khi thấy Giang Nguyệt đi vào, anh giơ tay dập tắt thuốc lá, khói thuốc vây lấy khuôn mặt anh, khiến cho sắc mặt anh có chút tối tăm:
"Thật là hiếm gặp nha!"
Kể từ khi rời khỏi bệnh viện ngày hôm đó, mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu bận rộn với công việc của chi nhánh, nhưng hai người cũng hiếm khi gặp nhau.
Hiển nhiên là Giang Nguyệt cố ý tránh mặt anh.
"Có chuyện gì sao?" Anh thấp giọng nói, giọng điệu không mang theo cảm xúc.
Giang Nguyệt nhìn người đàn ông khí chất mạnh mẽ đang ngồi trên ghế giám đốc, hít một hơi thật sâu.
Cô mở miệng, ngữ khí bình tĩnh nhất có thể: “Cách phân bổ đại ngôn cho nghệ sĩ mới của công ty có phải có vấn đề hay không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"
Dù sao chủ đề này cũng đã mở ra, Giang Nguyệt thản nhiên nói ra: "Phần lớn đại ngôn thương hiệu đều được phân bổ cho Tần Di Di, những người khác thậm chí còn có thời gian trống rất dài, tôi cảm thấy cách sắp xếp này không hợp lý."
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới đặt cây bút trong tay xuống, nhìn cô thật sâu một lúc, rồi mới nhẹ giọng nói: "Là thời gian trống cũng người khác không hợp lý, hay phân bổ cho Tần Di Di là không hợp lý?"
Câu nói này quá có thâm ý, Giang Nguyệt không khỏi sững sờ một lúc.
“Giang Nguyệt, tôi công nhận những cống hiến của cô ở chi nhánh Hoa Thành.” Tiêu Kỳ Nhiên quả quyết, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản: “Nhưng đây không phải là lý do để cô nhắm vào Di Di.”