Giang Nguyệt nghe vậy, lồng ngực như thắt lại.
Chẳng trách Thịnh Cảnh Tây lại thích gọi cô là em gái.
Bởi vì anh ta đã từng rất muốn có một người em gái.
Cô mỉm cười và nói: “Nếu anh thích em gái như vậy, ở ngoài anh có nhận nhiều em gái không?”
Khỏi phải nói, anh ta phong lưu, đẹp trai, ăn nói hài hước, là con trai một nhà họ Thịnh, chơi xe đua rất ngầu, chỉ cần anh ta muốn thì bao nhiêu “em gái” cũng có.
“Không phải vậy đâu.” Thịnh Cảnh Tây trả lời rất quyết đoán: “Tôi không thèm nhận em gái vớ vẩn, tôi không thiếu thứ đó.”
“Nhưng nói thật với cô, tôi từng tưởng tượng nếu tôi có em gái thì con bé sẽ như thế nào.”
Thịnh Cảnh Tây nhìn cô, xấu hổ gãi đầu: “Nói có thể hơi kỳ quái... Nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi có em gái tôi thì nó sẽ giống cô.”
Giang Nguyệt nở nụ cười.
Nhưng đôi mắt cô lại ướt.
Cô cúi đầu lau nước mắt, cười nói: “Nếu tôi có anh trai, anh ấy nhất định sẽ không giống anh.”
Thịnh Cảnh Tây không vui: “Tại sao?”
“Bởi vì...” Giang Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Anh trai bình thường đều rất trầm ổn, nhưng thoạt nhìn anh còn trẻ con hơn tôi.”
“Cô biết cái gì, tôi đây gọi là người giấu tài biết không?”
Thịnh Cảnh Tây tràn đầy ý nghĩ lệch lạc: “Tóm lại, về sau cô chỉ cần coi tôi như anh trai, nếu có người nào bắt nạt cô, tôi sẽ bảo họ cút ra ngoài.”
“Còn nữa, sau này có cái gì không vui thì cứ nói thẳng với tôi, cô không cần sĩ diện với tôi, cùng lắm tôi cười nhạo cô vài câu rồi bỏ qua, biết chưa?”
Giang Nguyệt cảm thấy hai cha con họ còn rất thú vị.
Một người nhận con gái, một người nhận em gái.
Buổi tối Giang Nguyệt ngủ rất muộn, cả đêm ngủ cũng bất an.
Lời nói của Thịnh Cảnh Tây cũng không thể an ủi cô, nhưng trong lòng cô đã đưa ra một quyết định.
…
Ngày hôm sau.
Tiêu Kỳ Nhiên thử xuống giường.
Tô Gia Lan vừa trách cứ vừa lo lắng: “Vết thương của con còn chưa lành, bước hai bước mà đụng đến cơ bắp thì lại chảy máu.”
“Con đã khỏi rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên cử động bả vai, cảm giác được vết thương trên lưng có cảm giác như bị rách ra, nhưng cũng không đau lắm.
Vì đêm qua Giang Nguyệt không lập tức đồng ý nên trong lòng anh rất hỗn loạn.
“Lại cậy mạnh.” Tô Gia Lan liếc mắt nhìn anh một cái, bất đắc dĩ thở dài:
“Con thật sự không để cho mẹ bớt lo, cha con cũng vậy, gần đây lại chạy tới chỗ người phụ nữ kia, cũng không quan tâm đến con.”
Nói xong, bà ta lại im lặng, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng chỉ nói: “A Nhiên, chỉ có con mới có thể làm chỗ dựa cho mẹ.”
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không lên tiếng.
Anh lấy điện thoại hỏi thăm phòng của Giang Nguyệt, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“A Nhiên, bây giờ con muốn đi đâu?” Tô Gia Lan ý thức được không đúng.
Tiêu Kỳ Nhiên đã đi tới cửa, giọng điệu bình tĩnh nhưng uy lực nói: “Đi tìm Giang Nguyệt.”
Tô Gia Lan vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi: “A Nhiên, con đi tìm cô ta làm gì? Hôm nay cô ta sẽ được xuất viện.”
Xuất viện?
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt, tin nhắn của Tiết An cũng vừa lúc gửi tới.
[Tiết An: Tiêu tổng, tin tức mới nhất là chị Giang Nguyệt đang làm thủ tục xuất viện.]
Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại, anh sốt ruột ấn huyệt thái dương, càng thêm quyết đoán đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh phải nhanh chóng đuổi theo, bằng không anh sẽ đuổi không kịp mất.
Cửa phòng bị đẩy ra một nửa.
“Tiêu Kỳ Nhiên! Con vì một người phụ nữ không cha không mẹ kia, ngay cả mẹ cũng không thèm quan tâm có phải hay không? Con không được phép đi!”
Phía sau truyền đến lời uy hiếp của Tô Gia Lan.