Cô khóc càng lúc càng lớn: “Tiêu Kỳ Nhiên, nếu như anh không có ý định như vậy, vậy hãy dứt khoát thả tôi đi ngay khi tạnh mưa đi được không?”
Cô khóc đến gần như ngất đi, cũng không biết anh đã ôm cô vào lòng từ lúc nào. Hai tay anh ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ rời đi, cúi đầu hôn nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi cô.
“Giang Nguyệt, mưa sẽ không tạnh.”
“Ý tôi là, cuộc đời cô sẽ luôn có những gập ghềnh và khó khăn, sẽ không bởi vì tôi cho cô cơ hội tránh đi, mà cô có thể vĩnh viễn yên tâm.”
“Cô phải nên có một chiếc ô của riêng mình.”
...
Ngày hôm sau.
Tại tòa án, Giang Nguyệt nhìn thấy Giang Dự đang đứng ở ghế bị cáo.
Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời như ổ gà, đôi mắt trống rỗng vô hồn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt hắn sáng ngời:
“Chị! Cuối cùng chị cũng tới rồi!”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt hoàn toàn lạnh nhạt, chỉ là tượng trưng liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi chuyển sang nơi khác.
Rõ ràng là cô không muốn nhiều lời với hắn ta.
Giang Dự nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng không vui, nhưng vẫn là nhẹ giọng cầu xin:
“Chị, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì, có thể nói chuyện riêng với nhau được không?”
“Trên tòa án này đều là người ngoài, bọn họ cũng không phải người thân của chị, không có quan hệ huyết thống với chị, chị đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Nói được một nửa, hắn lại bắt đầu cầu xin tha thứ và xin lỗi: “Chị, em thực sự biết lỗi sai của mình rồi! Sau này em nhất định sẽ thay đổi, chị em chúng ta từ nay về sau sẽ sống thật tốt cùng nhau, em sẽ không bao giờ gây rắc rối cho chị nữa!”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng không nghe lời cầu xin và sám hối của Giang Dự.
Hắn ta sẽ không thay đổi đâu!
Nếu hắn có thể sửa, hắn đã sớm thay đổi nó từ bốn năm trước khi cô giúp trả hết món nợ đầu tiên của hắn.
Chính sự dung túng và tha thứ của cô, do sự mềm lòng và hoài niệm của cô đã khiến cho Giang Dự hết lần này đến lần khác chạm vào nỗi khổ của cô, từng chút từng chút phá vỡ điểm mấu chốt của cô.
Đúng lúc này, thẩm phán dẫn theo đoàn người đi tới, làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh.
Bởi vì liên quan đến thân phận diễn viên nổi tiếng của Giang Nguyệt, bồi thẩm đoàn cũng không có ai khác, ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng đi vào giữa chừng, ngồi ở hàng cuối cùng.
Thẩm phán đầu tiên trình bày tội trạng của Giang Dự một lần, kiểm kê toàn bộ số tiền hắn tống tiền Giang Nguyệt trước đó và đem tình cảnh đêm đó tái hiện lại một lần.
Cuối cùng, thẩm phán nhìn về phía Giang Nguyệt, nghiêm nghị hỏi: “Xin hỏi nguyên đơn, những tội danh trên của bị cáo có đúng và chính xác hay không?”
Giờ phút này, trong tòa án yên tĩnh đến lạ thường.