Nhưng ý nghĩa của chiếc vòng cổ kia lại khiến Tiết An hơi do dự, không biết tâm tư ông chủ nhà mình rốt cuộc là như thế nào.
“Đứng ngây người ở đó làm gì?” Mí mắt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhấc lên.
Tiết An lập tức phản ứng, vội vàng rời khỏi phòng, nhanh chóng đặt vé máy bay về nước, sau đó gửi thông tin vé máy bay cho Tần Di Di.
[Cô Tần, đây là chuyến bay của Tiêu tổng, xin cô nhớ đến đón đúng giờ.]
Tiết An suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu.
[Nhớ phải đến đúng giờ, Tiêu tổng muốn gặp cô trước.]
Ngày hôm sau.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới họp xong, bình thản đi ra từ hội trường hội nghị, rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.
“Tiết An.”
Tiết An lập tức đi lên, nhận lấy văn kiện trong tay anh: "Tiêu tổng, xe đã chuẩn bị xong, đang chờ ở bên ngoài tòa nhà hội nghị, ước chừng nửa tiếng sau là có thể đến sân bay.”
“Mấy giờ sẽ đến Bắc Thành?” Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, muốn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, suy nghĩ một chút lại quyết định thôi.
Dù sao vài giờ nữa cũng có thể nhìn thấy cô.
Tiết An cung kính nói: “Khoảng chín giờ tối theo giờ trong nước.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Đi thôi.”
Lần này ra nước ngoài đàm phán là về khoản đầu tư dự án liên hợp trước đó, cùng với việc lên kế hoạch cho một số người phát ngôn thương hiệu của công ty, khối lượng công việc vô cùng lớn, Tiêu Kỳ Nhiên cần phải đặc biệt chú ý.
Hoàn thành tất cả các công việc một cách nhanh chóng, một giây không ngừng nghỉ liền muốn về nước.
Trên máy bay về nước, mấy lần Tiết An muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tiết An muốn xác định một chút với Tiêu Kỳ Nhiên về chuyện người kêu cậu ta thông báo rốt cuộc có phải Tần Di Di không. Nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi vì liên tục bận rộn của anh, cậu ta không dám tiến lên quấy rầy.
Mấy ngày nay, Tiêu Kỳ Nhiên gần như ngủ không ngon.
Anh nhắm mắt lại, mặt mày cũng giãn ra, sắc mặt vô cùng thả lỏng và bình tĩnh.
Hiếm khi Tiêu Kỳ Nhiên được nghỉ ngơi, Tiết An cũng không muốn quấy rầy anh.
Vừa mới tặng món quà quý giá cho Tần Di Di, hiện tại lại đẩy nhanh tiến độ chỉ vì muốn về nước sớm một chút, người muốn gặp nhất định là Tần Di Di đúng rồi.
Tiết An âm thầm phỏng đoán.
Đến khi máy bay vừa hạ cánh, Tiêu Kỳ Nhiên mới mở mắt ra, ánh mắt rơi vào đường băng ngoài cửa sổ.
Anh ngủ không lâu.
Giấc ngủ ngắn ngủi khiến anh càng thêm mệt mỏi, anh đứng dậy quay đầu nhìn Tiết An đang ngủ, đẩy cậu ta một cái.
Tiết An bừng tỉnh, lập tức đứng lên xách hành lý cho Tiêu Kỳ Nhiên, còn không quên nhìn thoáng qua điện thoại:
“Tiêu tổng, cô Tần đã ở ngoài sân bay chờ ngài.”