Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nhướng mày, vô cùng lười biếng mà nhìn cô. Trong tay hắn cầm chiếc bật lửa vừa rồi, ánh lửa lay động yếu ớt, phản chiếu ra gương mặt sợ hãi của Giang Nguyệt.

Hắn cầm điện thoại của Giang Nguyệt lên, bình tĩnh đem hai chữ thật vất vả cô mới gửi đi được thu hồi lại.

“Bảo bối, không cho phép cầu cứu ra bên ngoài, em phạm quy rồi.”

Giang Nguyệt trở nên vô vọng, huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn mất hết.

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên đưa ra phán đoán một cách bình tĩnh nhất, anh mua vé máy bay rồi đi thẳng đến sân bay.

Vốn dĩ sáu giờ Giang Nguyệt lẽ ra phải đến Bắc Thành. Nhưng bây giờ đã sáu giờ, Tiêu Kỳ Nhiên lại phải trở lại Hoa Thành.

“Tiêu tổng, chúng tôi đã thông báo cho cảnh sát Hoa Thành đi tìm kiếm rồi, camera giám sát ở lối vào đường cao tốc cũng đang điều tra từng người một.”

Tiết An cúi đầu báo cáo, cậu ta không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt ông chủ.

Từ khi Giang Nguyệt mất tích đến hiện tại, anh vẫn luôn lạnh lùng, gần như giống một khối băng vậy.

Giọng nói của anh tràn ngập tức giận, cả khuôn mặt đều trầm xuống: “Biết rồi.”

Ngồi trên xe đi đến cục cảnh sát Hoa Thành, Tiêu Kỳ Nhiên tức giận nhíu mày, thái dương của anh không ngừng nhảy dựng lên.

Tiết An: “Tiêu tổng, chúng ta có nhờ lão Thịnh tổng giúp đỡ một chút hay không? Dù sao thì ông ấy ở chỗ này đã lâu rồi, có nhiều mối quan hệ và nhân mạch hơn chúng ta…”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm ngâm một lát.

Sau khi xong việc, Thịnh Sóc Thành tình cờ tới chỗ Trình Nghênh Xuân. Ông vốn định cùng Giang Nguyệt và mẹ vợ ăn một bữa cơm, nhưng khi ông tới lại không thấy ai.

Ông nói chuyện với Trình Nghênh Xuân mới biết được, hôm nay Giang Nguyệt đã rời đi sớm để trở lại Bắc Thành.

Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên gọi điện tới.

Kết thúc cuộc gọi với Tiêu Kỳ Nhiên, đôi mắt Thịnh Sóc Thành trở nên sâu hơn, đầu tiên là ông thông báo cho cấp dưới lập tức đi tìm Giang Nguyệt, sau đó ông xoay người trở lại ghế sô pha trong phòng khách.

“Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện.” Thịnh Sóc Thành ngồi xuống, giọng điệu ông vẫn thoải mái như trước:

“Sau khi mẹ tiễn Giang Nguyệt đi, cô ấy có gọi lại cho mẹ không?”

Trình Nghênh Xuân không biết là đã xảy ra chuyện gì, bị ông nhắc nhở như vậy, bà mới vỗ ót nói:

“Xem cái trí nhớ của tôi này, vừa rồi tôi còn nghĩ đến chuyện đó, muốn gọi điện thoại cho con bé kia.”

Bà Trình khom lưng, đi lấy điện thoại trên bàn: “Đứa bé này, lúc ấy tôi có dặn con bé nhiều lần như vậy, là nhớ gọi điện báo bình an cho tôi, thế mà con bé vẫn quên mất.”

Không đợi Thịnh Sóc Thành ngắt lời, bà liền cười ha hả gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, dán điện thoại lên lỗ tai, chờ điện thoại kết nối.

Trong cống.

Một thùng nước lạnh như băng không thương tiếc từ trên cao rơi xuống người Giang Nguyệt, làm ướt hết người cô.

Giang Nguyệt tỉnh lại bởi mùi rỉ sắt trong miệng quá đắng.

Trong nháy mắt khi cô mở mắt ra, toàn thân đều kêu lên đau đớn, không chỉ có cổ chân bị thương, mà còn có lòng bàn tay bị bỏng.

Thượng Trạch Văn đã đánh Giang Nguyệt.

Khi phát hiện cô lén dùng điện thoại đi cầu cứu, hắn cười lạnh thu hồi lại tin nhắn trước mặt cô, rồi sau đó hắn phát điên, tát một cái vào mặt cô.

Động tác của hắn không ngừng, tát Giang Nguyệt hơn mười cái, máu rỉ ra từ khóe miệng, mắt cô bắt đầu đỏ lên, từ từ chìm vào bóng tối, đầu cô không ngừng cảm thấy choáng váng.

Con dao trong tay Giang Nguyệt vừa giơ lên, đã bị hắn hung hăng nắm chặt cổ tay. Cô đau đớn buông con dao ra, con dao rơi xuống đất.

“Em nghĩ rằng em rất thông minh sao?” Thượng Trạch Văn mỉm cười, lấy tay nâng mặt Giang Nguyệt lên:

“Bảo bối, nếu không phải là khuôn mặt của em xinh đẹp, tôi thậm chí sẽ không cùng em diễn cảnh đốt dây thừng ban nãy đâu.”

Giang Nguyệt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, bên tai chỉ có thể nghe thấy giọng nói đắc thắng của người đàn ông:

“Em biết không, kể từ lúc tôi ném con dao đi, thì em đã ở trong cái bẫy của tôi rồi, bảo bối.”

Sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác của Giang Nguyệt trở nên cực kỳ mẫn cảm, cô cảm giác được đầu ngón tay ướt át của người đàn ông dán chặt vào cổ cô, dần dần đi xuống, muốn lột quần áo cô ra.


“Từ bây giờ trở đi, trò chơi mới chính thức bắt đầu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK