Cô giống như tham gia vào các hoạt động khác, mỉm cười gật đầu, chào hỏi những người quen thuộc, chào hỏi xã giao, toàn bộ quá trình đều rất trôi chảy, không có chỗ nào là sai sót.
Trong lúc đó, có người nửa đùa nửa thật muốn hỏi cô về mối quan hệ giữa cô và Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng đều bị cô bình tĩnh mà chặn lại.
Giang Nguyệt thật sự quá biết cách chu toàn, khiến cho người khác không tìm thấy một chút sơ hở nào.
Vốn tưởng rằng buổi lễ đính hôn hôm nay sẽ rất thuận lợi, nhưng lại xuất hiện vấn đề.
Buổi lễ đã trôi qua lâu mà vẫn không thể bắt đầu. Đáng lẽ phải bắt đầu từ lúc bảy giờ, nhưng bây giờ lại kéo dài đến tám giờ mà cũng chưa thấy động tĩnh gì.
Giang Nguyệt không quan tâm đến chuyện này, chỉ là nghe những người xung quanh xì xào to nhỏ, nói là không thấy chú rể đâu.
“Biết gì không, hôm nay Tiêu tổng không tới!”
“Thật á? Hay là do bị kẹt xe nên đến muộn?”
“Cũng không biết. Nói không chừng là Tiêu tổng muốn hủy bỏ tiệc đính hôn này nên mới cố ý không tới."
“Không chỉ có Tiêu tổng không tới đâu, mau nhìn đi, vị trí của lão Tiêu tổng cùng Tiêu phu nhân ở hàng ghế đầu đều trống rỗng kìa!”
“...”
Giang Nguyệt sửng sốt, theo bản năng cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước…
Thật sự là trống rỗng!
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, người trong hội trường bắt đầu trở nên náo loạn. Ai cũng không có cách nào để trấn áp. Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về những tình tiết máu chó có thể xảy ra.
Thậm chí đã có người không ngừng nhìn về phía Giang Nguyệt, trong mắt ẩn chứa ý vị thâm sâu không thể diễn tả.
Giang Nguyệt đương nhiên đoán được đám người này đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là suy đoán Tiêu Kỳ Nhiên có phải là vì cô mới hối hận hôn sự này hay không.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng chửi mắng không biết bao nhiêu lần.
Ngoài mặt Giang Nguyệt vẫn tươi cười, ánh mắt cũng chứa đựng thắc mắc giống như tất cả mọi người:
“Buổi lễ còn chưa bắt đầu sao?”
“Vẫn chưa liên lạc được sao?” Tiêu Viễn Phong tức giận đến mức suýt đập nát cây gậy cầm tay của ông:
“Thằng nghịch tử này chính là muốn cho tất cả mọi người xem trò cười của Tiêu gia chúng ta!”
Tiết An đứng ở trước mặt lão Tiêu tổng sợ tới mức thở hổn hển: “Một tiếng trước Tiêu tổng nói là muốn đi lấy đồ, ngài ấy có thể sẽ quay lại ngay thôi ạ.”
“Thằng khốn nạn!” Tiêu Viễn Phong tức giận mắng một tiếng: “Nó chính là không coi Tiêu gia ra gì, nên nó mới đem một thứ vô dụng như vậy dẫn vào trong nhà!”
“Nói muốn đính hôn, hiện tại lại náo loạn đến mức khó coi như vậy, nó quả thật là vô pháp vô thiên!”
Tần Di Di mặc một chiếc váy cưới nhỏ, ăn mặc xinh đẹp đến tinh xảo, nhưng giờ phút này đầu cô ta lại cúi xuống rất thấp, bả vai theo đó mà liên tục run rẩy.
Cô ta căng thẳng đến mức muốn khóc đến mấy lần, nhưng đã kìm nén lại được.
Khí tức của Tiêu Viễn Phong quá mạnh, cô ta ngay cả tư cách mở miệng nói chuyện cũng không có.
“Cô lại đây.” Chờ đến lúc ông ta bình phục lại được một chút tâm tình, thì Tiêu Viễn Phong mới gọi Tần Di Di.
Tần Di Di cắn môi, đi qua: “Cháu chào bác ạ.”
Ánh mắt Tiêu Viễn Phong nhìn Tần Di Di mang theo sự áp bách, ông ta bình tĩnh mà nhìn cô ta vài lần, sau đó lại phiền chán mà dời tầm mắt:
“Tôi hỏi cô, Tiêu Kỳ Nhiên đang ở đâu?”
“Cháu… Cháu không biết.” Tần Di Di vừa mở miệng, giọng nói không khống chế được mà run rẩy:
“Mấy tiếng trước cháu có gọi cho anh ấy qua điện thoại, anh ấy nói đã xuất phát rồi.”