Ngay sau đó, anh đi tới, muốn túm lấy cánh tay Giang Nguyệt, kết quả cô lại nhẹ nhàng lui về phía sau một bước né tránh: “Tiêu tổng, xin chú ý hành động.”
Đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Dường như Trần Tư Tề cũng không thấy bất ngờ khi Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện ở đây, anh ta chỉ bình tĩnh mở miệng, chào hỏi anh như bình thường: “Tiêu tổng, chào buổi tối.”
Tiêu Kỳ Nhiên không đáp lời Trần Tư Tề, ánh mắt anh chỉ dừng trên khuôn mặt Giang Nguyệt, sắc mặt hơi lạnh lùng: “Nghệ sĩ dưới trướng tôi lại ở lại với ông chủ công ty khác vào buổi tối.”
Nghe được ý châm chọc trong lời nói của anh, vẻ mặt Giang Nguyệt rất bình tĩnh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, sắc mặt càng nặng nề hơn: “Giang Nguyệt, bây giờ ngay cả diễn ở ngoài mặt cô cũng lười diễn, đúng không?”
Giang Nguyệt lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi.” Trần Tư Tề cười giải thích: “Là tôi mời Giang tiểu thư lấy danh nghĩa cá nhân tham gia một vở kịch công ích.”
Lấy danh nghĩa có nhân có nghĩa là đây là chuyện cá nhân, không liên quan đến bất kỳ nền tảng hay người nào.
Nói cách khác, đây là quyết định của Giang Nguyệt, cho dù Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ thì cũng không có tư cách nhúng tay vào.
“Bây giờ tôi có thể đi chưa?” Giang Nguyệt ngước mắt lên, cười nói: “Tiêu tổng, công tư phân minh, bây giờ đang ngoài giờ làm việc.”
Nói xong, cô dùng mắt ra hiệu cho Trần Tư Tề: “Trần tổng, chúng ta có thể đi rồi.”
Đúng lúc này, Tiết An đột nhiên từ trên xe xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên định nói gì đó, nhưng khi thấy được Giang Nguyệt, vẻ mặt cậu ta kinh ngạc.
“Chị Giang Nguyệt cũng ở đây à, thật trùng hợp.”
Giang Nguyệt muốn nói không trùng hợp nhưng cô không có lý do gì phải khiến Tiết An mất mặt nên đành phải ừ một tiếng: “Rất trùng hợp, nhưng thời gian không còn sớm nữa. Chào trợ lý Tiết, tạm biệt Tiêu tổng, tôi về trước.”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, hiện lên vẻ lạnh lùng: “Cô muốn để Trần Tư Tề đưa cô về sao?”
“Giang Nguyệt, tôi không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô, nhưng cô cũng phải chú ý đến ảnh hưởng cá nhân.”
Giang Nguyệt không có cảm xúc đáp một tiếng: “Cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm, nhưng điều đó không cần thiết.”
Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía Trần Tư Tề, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Trần tổng, còn không đi sao?”
Dường như Trần Tư Tề cũng không nghĩ tới Giang Nguyệt còn chưa hủy hợp đồng mà lại dám đáp trả Tiêu Kỳ Nhiên như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Thành thật mà nói, Giang Nguyệt thật sự rất xinh đẹp.
Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp mà ngay cả khi không trang điểm, không ăn diện thì cũng vẫn có thể khiến mọi người kinh ngạc.
Nhất là dáng vẻ hiện tại của cô, cằm nâng lên, đôi mắt đầy thanh cao, cả người giống như một bông hoa hồng đầy gai nhọn.
Rất khó để thuần phục.