“Là Thượng Trạch Văn! Anh ta là một con quỷ! Anh ta là một kẻ điên!” Nhắc tới chồng cũ, sự bình tĩnh vất vả lắm mới duy trì được của Ngu Vãn biến mất sạch sẽ:
“Anh ta sẽ giết tôi! Chắc chắn anh ta sẽ làm vậy!”
Cô ta bỗng nhiên không thể khống chế được cảm xúc, giọng nói khàn khàn khiến Tiêu Kỳ Nhiên cau mày:
“Cô và anh ta có quan hệ gì?”
Theo tin tức trước đó, Thượng Trạch Văn chỉ là một kẻ điên thích chơi đùa phụ nữ.
“Chồng cũ, anh ta là chồng cũ của em.”
Cảm nhận được sự chán ghét trong mắt anh, Ngu Vãn nuốt nước bọt, không dám làm ầm ĩ nữa:
“Nguyên nhân em và anh ta ly hôn là do anh ta bạo lực gia đình, giam cầm và kiểm soát em trong thời gian dài.”
Ngu Vãn không thể chịu đựng nổi khi nghĩ đến những ngày tháng đó: “Anh ta nhốt em trong biệt thự, không cho em nhìn thấy mặt trời ngày này qua tháng nọ.”
“Anh ta còn để lại những vết bỏng trên eo và lưng em bằng tàn thuốc. Anh ta đấm và đá em mỗi ngày, tra tấn em theo nhiều cách vô nhân đạo khác nhau.”
Cô ta càng nói càng nghẹn ngào: “A Nhiên, khó khăn lắm em mới thoát khỏi anh ta, lúc tòa án phán quyết ly hôn, anh ta còn kiêu ngạo nói rằng ‘Tốt nhất em nên cầu nguyện với Chúa để không phải rơi vào tay tôi một lần nữa’.”
Ngu Vãn nói xong, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, đó là một loại sợ hãi và hoảng sợ từ tận đáy lòng:
“Thế lực của Thượng Trạch Văn ở Pháp rất mạnh, em tốn rất nhiều sức lực mới ly hôn được với anh ta, em không thể…”
“Tại sao tôi phải tin cô?” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mím lại, cũng không thèm nhướng mắt nhìn:
“Lời nói một phía của cô không đến mức khiến tôi phải đắc tội với đối tác của mình.”
Khuôn mặt Ngu Vãn một lần nữa trở nên trắng bệch lập tức: “A Nhiên, anh không tin em sao?”
Ngu Vãn không nghĩ tới Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không tin cô ta.
Vừa rồi cô ta khóc thật to, hận không thể kể cặn kẽ cho anh nghe mọi chuyện về quá khứ của mình, thế nhưng anh không hề đau khổ hay thương cảm, mà trái lại còn không tin cô ta một chút nào sao?
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước.” Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh lại âu phục, đứng lên rồi nói một cách thờ ơ:
“Đây là trong nước, anh ta sẽ không làm gì cô, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cô có thể lựa chọn báo cảnh sát.”
“A Nhiên!” Ngu Vãn thấy Tiêu Kỳ Nhiên thể hiện thái độ không liên quan đến mình, cô ta vội vàng gọi anh một tiếng:
“Anh không tin em đúng không? Vậy em sẽ chứng minh cho anh thấy!”
Nói xong, Ngu Vãn lập tức xé phần cổ chiếc váy của mình, lớp vải nhanh chóng phát ra tiếng rách, dần dần lộ ra một mảng lớn da thịt trên ngực.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Kỳ Nhiên là quay mặt đi, âm thanh trở nên lạnh lẽo, mang theo sự cảnh cáo kèm mệnh lệnh: “Ngu Vãn, cô điên rồi!”
“Em điên rồi! Em điên rồi!”
Ánh mắt Ngu Vãn đỏ bừng, dùng sức xé rách váy trên người, sau đó cô ta bước từng bước về phía Tiêu Kỳ Nhiên, trên môi mang theo nụ cười:
“A Nhiên, không phải anh không tin em sao? Anh có thể chạm vào những dấu vết còn lại trên người em, chúng thực sự tồn tại.”
Cô ta vừa mới nói được một nửa thì điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên vang lên, có người gọi video cho anh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy tên người gọi thì lập tức giật mình.
“Ai gọi cho anh?” Ngu Vãn nhạy bén nhận ra được điều gì, đi qua nhìn thấy tên người gọi trên màn hình là “Giang Nguyệt”.
Cô ta mỉm cười: “Sao anh không trả lời?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên khó coi đến cực điểm, đôi mắt cũng nheo lại.
Hiếm khi Giang Nguyệt chủ động gọi điện thoại cho anh, có lẽ còn có chuyện quan trọng muốn tìm anh.
Nhưng với tình huống hiện tại, sao anh có thể nhận cuộc gọi đây?