“Nguyệt Nguyệt, ăn cơm thôi.”
“Nguyệt Nguyệt, ăn cơm thôi.”
Tiếng gọi đột nhiên phát ra từ phòng khách dời sự chú ý của Giang Nguyệt, cô cầm điện thoại, thấp giọng nói:
“Tiêu tổng, tôi không có hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh, anh không cần báo cáo với tôi, tôi muốn đi ăn cơm.”
Nói xong, cô cúp điện thoại rồi trở lại phòng khách.
Phòng khách ấm hơn nhiều so với bên ngoài.
Bà Trình nấu ăn nhanh nhẹn, không mất nhiều thời gian đã chế biến được nhiều món ăn nóng hổi và thơm ngon.
Hai hộ lý ở nơi này đều là do Thịnh Sóc Thành sắp xếp từ trước. Ông bảo họ nhất định phải chăm sóc cho lão phu nhân thật tốt. Bây giờ đến chuyện nấu cơm cũng không giúp được gì, vậy nên họ vội vàng vào phòng bếp, bưng đồ ăn và chén đũa ra.
Một đĩa trứng trộn đậu phụ, một đĩa thịt bê, một đĩa tôm xào ngọt, còn có một phần cháo.
Đơn giản nhưng không mất đi sự phong phú.
Giang Nguyệt đi tới ngồi trước bàn ăn, trên mặt lộ ra nụ cười, hít một hơi thật sâu: “Oa, thơm quá.”
Lời khen ngợi từ tận đáy lòng của cô khiến Trình Nghênh Xuân cảm thấy rất vui, một già một trẻ ngồi xuống bắt đầu ăn cơm tối, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Trong lúc ăn cơm, Trình Nghênh Xuân vẫn luôn quan sát Giang Nguyệt, cô nếm thử mỗi món ăn, lúc ăn muỗng cháo đầu tiên, mắt cô sáng lên, cúi đầu húp thêm vài ngụm.
“Thích ăn cháo này hả?” Trong giọng nói Trình Nghênh Xuân mang theo ý cười.
Giang Nguyệt gật đầu, trong mắt lấp lánh, không khỏi liên tục cảm thán: “Thật sự rất ngon!”
“Thích thì ăn nhiều một chút, món này đặc biệt nấu cho cháu đấy.” Trình Nghênh Xuân nhìn cô ôn hòa, cười nói:
“Khẩu vị của cháu và A Chỉ thật giống nhau.”
“Vốn dĩ bà định làm súp nấm sữa nữa nhưng nhớ tới cháu bị dị ứng với sữa? Vậy nên tạm thời đổi qua món này, còn sợ cháu ngại ngọt uống không quen.”
“A Chỉ dị ứng sữa nên bà thường xuyên thay đổi cách nấu cháo cho nó, bù đắp lại lượng sữa bị thiếu hụt.”
Giang Nguyệt húp một ngụm cháo, yên lặng lắng nghe, trong lòng không khỏi thở dài, thế giới này thật kỳ diệu.
Vậy mà lại có hai người giống nhau đến thế.
Giống từ ngoại hình, tính tình, ngay cả việc dị ứng sữa cũng giống nhau.
Có lẽ đây là cái mà dân gian gọi là “nhân duyên” đi.
Ăn được nửa bữa, đột nhiên có người bấm chuông cửa, một hộ lý đi ra mở cửa, một hộ lý khác báo cáo: “Lão phu nhân, Thịnh tổng đến.”
Nghe câu này, Giang Nguyệt lập tức căng thẳng ngồi thẳng lưng, ngay cả cháo trong bát cũng không thấy ngọt nữa.
Cơ thể cô hơi cứng ngắc, bây giờ chạy nhất định không kịp, cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục ngồi thẳng, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Thịnh Sóc Thành treo áo khoác ở cửa chính, lúc thay giày nhìn thấy giày của cô gái trẻ, trong lòng ông đại khái đoán được chuyện gì.
Đến khi đi tới bàn ăn, nhìn thấy khuôn mặt trong dự đoán, ông cũng không cảm thấy đột ngột.
“Sao buổi tối anh lại tới đây?” Trình Nghênh Xuân nhìn ông tới, hỏi ông một câu.
“Đến ăn ké bữa cơm.” Thái độ và lời nói của Thịnh Sóc Thành đơn giản, ông kéo ghế ngồi xuống, hộ lý cũng hiểu ý lập tức chuẩn bị một bộ đồ ăn.
Nhìn Thịnh Sóc Thành ngồi đối diện bất động, trong lòng Giang Nguyệt vô cùng sợ hãi, nhưng cô luôn kiểm soát cảm xúc rất xuất sắc, khuôn mặt trấn định tự nhiên, mỉm cười:
“Chào Thịnh tổng.”
Giang Nguyệt càng khẩn trương thì càng có thể phát huy ổn định, không để người ta nhìn ra sơ hở và sai sót trong cảm xúc của cô. Ví dụ như lúc này.
“Ở nhà không cần khách khí như vậy.” Thịnh Sóc Thành xua tay, sắc mặt hòa hoãn: “Ăn cơm đi.”
Tuy rằng cuộc đối thoại xem như cũng bình thường nhưng Giang Nguyệt lại chột dạ đến mức ăn không vô, bắt đầu vô thức khuấy muỗng trong chén, rất lâu cũng không đút một miếng nào vào miệng.
Trình Nghênh Xuân quan tâm Giang Nguyệt, thấy cô mất hồn, bà lập tức nói thẳng: “Anh vừa đến, cô bé này ngay cả cơm cũng ăn không ngon.”
Thịnh Sóc Thành liếc Giang Nguyệt một cái, không nhanh không chậm nói: “Là do con không đúng, lần sau con sẽ báo trước.”
Giang Nguyệt không muốn hai người xích mích vì mình, vội vàng nói lời khuyên giải: “Bà ơi, bà đừng trách Thịnh tổng, là do cháu đã no rồi, không ăn được nữa.”