"Cô vội vàng hiến ân cần cho mẹ tôi như vậy, là muốn gả cho tôi sao?"
Nghe được câu này, Giang Nguyệt mím môi, trong lòng lập tức trầm xuống, cảm thấy hô hấp có chút ngột ngạt.
Giang Nguyệt rũ mí mắt, chậm chạp không mở miệng giải thích.
Lý do tại sao cô mang theo thuốc trợ tim tác dụng nhanh bên mình? Cũng không phải là để làm hài lòng Tô Gia Lan như Tiêu Kỳ Nhiên đã nói, mà là vì để cho bản thân cô cảm thấy an tâm.
Kể từ khi chứng kiến cha ruột chết trước mặt, Giang Nguyệt đã gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Khung cảnh ấy, tựa như một bóng ma bao phủ trong lòng cô.
Giang Nguyệt đã vô số đêm hối hận, nếu lúc đó cô nghe điện thoại của cha cô, liệu kết quả có phải khác rồi không?
Có phải khi cô mở cửa ra, sẽ không nhìn thấy cha mình nằm bất động trên mặt đất nữa?
Cũng chính là ngày đó, khi Giang Nguyệt nhìn thấy Tô Gia Lan nằm trên mặt đất, môi cô không tự chủ được mà run rẩy, lúc gọi điện thoại cứu viện giọng nói cũng không rõ ràng.
Cùng một cảnh sẽ kích hoạt những cảm xúc tương tự mà cô đã trải qua.
Cho dù đây là mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, nói cho cùng thì vẫn không có chút quan hệ gì với cô. Nhưng cô vẫn sợ.
Cô sợ bi kịch lặp lại. Sợ sinh tử cách biệt lại xảy ra.
Cũng may Tiêu Kỳ Nhiên cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề tài này, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đang trào phúng cô không biết tự lượng sức mình:
“Cô cảm thấy cứu mạng mẹ cô thì bà ấy có thể để cho cô vào Tiêu gia sao?”
“Ý tưởng kỳ lạ.”
Giang Nguyệt vốn định mở miệng giải thích, lại cảm thấy thật phí lời.
Đã muốn thêm tội cho cô, thì cô có giải thích như thế nào cũng vô dụng.
Tiêu Kỳ Nhiên nói cũng đúng, Tô Gia Lan thực sự không thích cô cho lắm.
Mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc gả vào Tiêu gia.
Giang Nguyệt nhàn nhạt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, nhớ lại những gì chị Trần đã nói ngày hôm qua, vẫn cảm thấy rằng cần phải cảm ơn anh một tiếng:
“Cám ơn Tiêu tổng đã đáp ứng cho chị Trần cùng tôi rời khỏi Giang San.”
“Còn nữa, nhiều năm như vậy, cảm tạ Giang San và Tiêu tổng đã bồi dưỡng tôi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, phát hiện chiếc cốc trên bàn của Tiêu Kỳ Nhiên hình như đã thay đổi.
Là một chiếc cốc màu xanh nhạt có hình đầu mèo, kiểu dễ thương, hơi giống cốc đôi.
Người đàn ông cũng chú ý đến ánh mắt của cô, khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô.
“Đừng vội nói lời cảm ơn.” Hắn trầm giọng nói: “Trần Duyệt hẳn là đã nói với cô, trước khi rời khỏi Giang San, cô phải trả hết nợ với Giang San.”
Giang Nguyệt yên lặng dời ánh mắt khỏi cốc, nhẹ giọng nói: "Ba mươi tỷ tôi sẽ nhanh chóng trả lại, một đồng cũng không nợ, anh yên tâm."