Mục lục
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Giang Nguyệt không thể tự mình bước ra thì cô sẽ bị mắc kẹt trong đêm mưa đó mãi mãi.

Cô phải lột một lớp da, cắt một tấc thịt, hoàn toàn bước ra khỏi thân xác tàn tạ đó thì mới có thể tái sinh.

Giang Nguyệt ngồi trên giường suy nghĩ cả buổi chiều, mãi đến chạng vạng cô mới nói câu thứ hai với chị Trần.

“Chị Trần, tài khoản mạng xã hội trước đây vẫn trong tay chúng ta chứ?” Giang Nguyệt hỏi.

Chị Trần không biết cô định làm gì: “Vẫn còn dùng được, có chuyện gì vậy?”

“Em muốn thông báo bệnh tình của mình cho công chúng.”

Toàn bộ Giang Giải đều cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên không đúng lắm.

Gần một tháng nay anh không xuất hiện ở công ty nhưng hôm nay lại đột nhiên tới, vả lại không nói một lời đã gọi Tần Di Di vào văn phòng, hiển nhiên xảy ra chuyện lớn.

Đèn trong văn phòng tổng giám đốc tối đen, trời bên ngoài cũng u ám không kém.

Tần Di Di sợ hãi đứng đối diện bàn làm việc, thỉnh thoảng căng thẳng túm lấy góc áo, nhận thấy được áp lực của người đàn ông đối diện, cô ta cảm thấy sợ hãi khó tả, không dám nhúc nhích.

Trực giác nói với cô ta rằng hôm nay con dao treo trên đầu sẽ rơi xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhếch khóe môi dưới, khói thuốc bốc trên đầu ngón tay anh, lượn lờ trong phòng làm việc, anh không nhấc mí mắt lên: “Cô từng vào phòng làm việc của tôi?”

Tần Di Di lập tức căng thẳng, phản ứng đầu tiên của cô ta là lắc đầu: “Không có.”

“Trả lời quá dứt khoát.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, tuy nhiên sự bình tĩnh lại giống như dấu hiệu bão tố sắp ập tới, khiến người ta khó thở: “Tôi cho cô một cơ hội nữa.”

Từng lời anh nói đều vô cùng bình thản nhưng lại mang đến cảm giác áp bách khiến người ta cảm thấy sợ hãi tới mức cả người mềm nhũn.

Thật là khủng khiếp!

Sắc mặt Tần Di Di trắng bệch, răng và môi đều run rẩy, nhưng cô ta vẫn ngoan cố trả lời: “Không có, em không tự tiện vào phòng Tiêu tổng.”

Văn phòng này rất riêng tư và không có hệ thống giám sát.

Chỉ cần cô ta kiên quyết chối thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết, trước đó cô ta không chỉ vào phòng mà còn còn tự tiện xem máy tính của Tiêu Kỳ Nhiên.

Mật khẩu của máy tính cũng rất dễ đoán, là tên thân mật củangười nào đó.

“Tốt lắm.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu, cũng không tiếp tục ép cô ta, chỉ lấy điện thoại ra: “Lúc trước có một người phụ nữ muốn gặp cô đã lâu nhưng tôi không cho bà ấy cơ hội.”

“Hôm nay đúng lúc tôi đang rảnh, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau.” Anh ngồi lại trên ghế giám đốc, đôi chân dài uể oải khoanh lại, dáng vẻ ung dung tự tại.

“Đàm phu nhân, bây giờ bà có thể tới đây.”

Tần Di Di đứng tại chỗ, ánh mắt đột nhiên mở to, trong lòng cô ta bỗng nhiên dâng lên nỗi kinh sợ, không khống chế được lên tiếng, âm thanh run lẩy bẩy: “Là Đàm phu nhân nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại, xoay ghế nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, cười nửa miệng nói: “Chẳng lẽ cô còn quen biết Đàm phu nhân nào khác ngoài phu nhân của Đàm Di Tông sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, cơ thể Tần Di Di đột nhiên run lên, lòng bàn tay không tự chủ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ngay cả răng cũng bắt đầu đánh lập cập: “Đừng, đừng để bà ta tới đây!”

Nói xong, cô ta xoay người muốn chạy nhưng cửa phòng đã bị Tiết An khóa ở ngoài, như thể đã sớm đoán được cô ta sẽ làm như vậy.

Vì thế, khuôn mặt của cô ta trở nên trắng bệch.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, giọng điệu cũng không có bất kỳ cảm xúc gì: “Cô đã xem máy tính của tôi!”

Đây là một câu khẳng định.

Tần Di Di cứng đờ, cuối cùng cô ta cũng biết không thể lừa được anh, sợ hãi nói với khát vọng được sống sót: “Một tháng trước em có xem một lần.”

Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, phảng phất đã đạt tới điểm cực hạn nhẫn nại, đầu lưỡi chống răng hàm sau: “Sau đó, thấy cái gì?”

Tần Di Di đã không làm chủ được mình, nói ra toàn bộ: “Em thấy trong máy tính của anh có báo cáo bệnh của chị Giang Nguyệt, biết được chị ấy mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”

“Em...” Cô ta nói xong, âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Em nói cho Chu Ninh Vân biết, nói con gái bà ta mắc chứng rối loạn lưỡng cực... Em chỉ muốn bà ta quan tâm đến chị Giang Nguyệt.”

Câu cuối cùng là cô ta tạm thời tìm cớ bổ sung, giọng điệu ấp úng, cực kỳ không thuyết phục.

Sở dĩ cô ta nói Chu Ninh Vân biết bí mật Giang Nguyệt có triệu chứng của rối loạn lưỡng cực, đơn giản là vì hy vọng bà ta có thể theo đó gây chuyện, khiến Giang Nguyệt gặp rắc rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NN
08 Tháng tám, 2023 17:42
Sao nội dung bị ngắt đoạn vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Khi nào mới ra tiếp vậy tác giả
NN
08 Tháng tám, 2023 11:08
Hay quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK