Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên khàn càng thêm lợi hại: “Tại sao? Tại sao lại cho cô ấy địa chỉ của Thụy Uyển?”
Giọng nói của hắn nặng nề: “Thụy Uyển là nhà tôi cho em, là nhà của em, những người khác không có tư cách xuất hiện ở đó.”
Ít nhất, cô không nên cho Ngu Vãn địa chỉ một cách dễ dàng như vậy.
“Tiêu tổng thật đúng là mỗi ngày lại đặt ra một tiêu chuẩn.” Giang Nguyệt nghe hắn nói như vậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hoang đường:
“Khi anh dẫn Tần Di Di về, nói sau này muốn cùng cô ấy sống ở nơi đó, có nghĩ tới nơi đó là nhà của tôi không?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên ảm đạm, thanh âm cũng âm trầm: “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, lúc ấy tôi có nỗi khổ tâm riêng, tôi nhất định phải lừa gạt cô ta, mới có thể làm cô ta mất cảnh giác.”
“Cô ta là người mà Đàm Di Tông phái tới sắp xếp ở bên cạnh tôi. Nếu tôi muốn lấy được quyền lên tiếng ở Tiêu gia, tôi phải nghĩ biện pháp loại trừ những người bất đồng ý kiến trước, mới có thể mở đường cho tôi và em trong tương lai.”
“Còn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Ngu Vãn rất đặc thù. Nếu em muốn nghe, chúng ta có thể hẹn thời gian ngồi xuống nói chuyện một chút, được không?”
“Không cần.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, siết chặt lấy điện thoại: “Tôi không có hứng thú với lịch sử tình trường của anh, cũng không có hứng thú muốn nghe anh kể chuyện.”
Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên cứng đờ.
“Nguyệt Nguyệt, em vẫn còn hiểu lầm tôi sao?” Cổ họng hắn không khống chế được mà lên xuống, có chút vội vàng nói:
“Hay là do tôi nói không đủ rõ ràng, khiến cho em còn oán hận đối với tôi sao?”
“Tôi không có oán hận gì đối với anh hết.” Cô trả lời hắn một cách bình tĩnh: “Tôi có thể hiểu được ý của anh nói, tóm lại là anh làm những chuyện này cũng chỉ vì có thể được ở bên tôi.”
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên buông lỏng trong giây lát, nhưng sau đó lại vì những lời nói của cô, mà căng thẳng trở lại: “Nhưng chỉ cần một câu khổ tâm của tôi, thì có thể đem hết thảy những thứ lúc trước đó xoá sạch không?”
Giang Nguyệt cười một tiếng: “Cho nên, anh vẫn là nhớ rõ tôi bị dị ứng sữa, anh biết tôi chưa từng ngủ với những người đàn ông khác, anh cũng biết…”
Giang Nguyệt nghẹn ngào, giọng nói rất nhẹ: “Anh cũng biết tôi yêu anh, đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên khó khăn nói: “Ngoại trừ cái cuối cùng.”
Không phải là hắn không cảm nhận được tình cảm của Giang Nguyệt, nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, làm cho người khác rất khó có thể xác định tình cảm chân thật của cô.
Cô quá cẩn thận, căn bản không dám thổ lộ tình cảm của bản thân đối với hắn.
“Được, vậy thì tốt.” Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Giải thưởng Oscar dành cho người mới nên để cho anh đến lấy.”
“Nguyệt Nguyệt…”
“Anh nhớ rõ tôi bị dị ứng sữa, nhưng lại trơ mắt nhìn tôi bị Tần Di Di ép tôi uống sữa. Anh biết là tôi không có quan hệ tình cảm với những người đàn ông khác.”
“Nhưng anh hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi, còn chà đạp lên nhân cách của tôi, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, châm chọc những nỗ lực của tôi…”
Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, lại cười một cách thản nhiên nói: “Bây giờ anh nói cho tôi biết, anh có nỗi khổ tâm, còn hỏi tôi có oán hận gì anh không sao?”
“Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy, sau khi anh làm ra những chuyện này, tôi vẫn có thể thích anh giống như trước đây? Tôi là cái gì, là người anh gọi đến thì phải đến, đuổi đi liền phải đi à?”
Giọng cô mang theo những cảm xúc dâng cao, giọng nói phát ra cũng trở nên run rẩy.
Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên hơi khó khăn, hắn mở miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng hắn cũng hiểu được với những chứng cứ phạm tội được bày ra trước mặt này, hắn có trăm cái miệng cũng khó để biện minh.
Giang Nguyệt nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay: “Tiêu Kỳ Nhiên, làm người không thể tham lam như vậy, vừa muốn cái này, lại muốn cái khác. Anh đã có được tập đoàn Tiêu thị mà anh muốn, không phải sao?”
“…Tôi xin lỗi.” Lúc nói đến ba chữ này, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi cũng không có lý do gì khi anh xin lỗi, phải tha thứ cho anh.” Giang Nguyệt hỏi ngược lại hắn:
“Trên thế giới này chẳng lẽ phải có quy định như vậy sao, sau khi xin lỗi, người bị tổn thương nhất định phải tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình hay sao?”
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không hận anh, cũng không oán anh, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho anh.”