Cách nói chuyện của Tiêu Kỳ Nhiên giống như một phụ huynh đang thuyết giáng những chuyện không liên quan gì đến bản thân, nghe thấy điều này khiến mọi người khó chịu.
Đứng nói chuyện mà không thấy đau lưng thì phải để anh nếm thử.
Cô ngẩng đầu lên, quỳ lên giường và chủ động hôn anh.
Hiếm thấy cô lại nhiệt tình như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên không hề do dự mà hợp tác hôn cô, nếm thử mùi vị trong miệng cô mới hiếu tại sao cô lại chủ động như vậy.
Cô gái này nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhưng lại có ý đồ xấu.
Trong miệng cô có vị đắng mơ hồ của thuốc, chưa bị nước cuốn trôi hoàn toàn, lúc này vị đắng đọng lại giữa mỏi và răng của hai người, như thể họ đang chia sẻ một mùi vị.
Rõ ràng cô chỉ đang đùa giỡn nhưng cuối cùng lại bị anh hôn đến chóng mặt, những suy nghĩtinh nghịch vừa rồi cũng bị lãng quên.
Mãi cho đến khi kết thúc nụ hôn, cô mới nhận ra tại sao mình lại chủ động ôm lấy anh.
Cô thở hổn hến hỏi anh: “Không đắng sao?”
“Không đắng.”
Làm sao hòn môi cô lại có thể đắng được?
Giang Nguyệt rất bực bội: “Không phải rất đắng sao?”
Cô cảm thấy mình đã chịu một mất mát lớn, không những không chiếm được sự đồng cảm của người đàn ông này mà còn bị lợi dụng.
Thế là Giang Nguyệt tức giận nằm xuống: “Em đi ngủ, đừng quấy rầy em.”
Nói xong, cô lật người quấn mình trong chăn bông như một chiếc bánh bao, chuẩn bị không để anh nằm vào.
Tuy nhiên mọi nỗ lực của cô đều vó ích, sức lực của người đàn ông này lớn hơn cò rất nhiều, anh bóc cô ra như bóc một chiếc bánh.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc đóng vai vô lại, đấy ngực anh bằng răng và móng vuốt, đế anh không thể làm gì được.
Giang Nguyệt cho rằng mình chiếm thế thượng phong.
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt nặng nề hồi lâu, cảm thấy đề nghị vừa rồi của Tĩnh Nghi không phải là không thể thực hiện được.
Vì vậy, anh đột nhiên cúi đầu xuống, bắt đ’âu cởi thắt lưng.
Bàn tay anh thật đẹp, anh gấp thắt lưng mấy lần rồi cầm trên tay, ánh mắt dần dần dán chặt vào cô.
Giang Nguyệt không khỏi nuốt khan mấy cái.
Quần của Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa cởi hắn mà buông lỏng lẻo quanh eo anh, đầu gối của anh ép vào giữa hai chân Giang Nguyệt, một tay dễ dàng
nắm lấy cổ tay cô.
Động tác của anh chậm rãi nhưng rất trấn áp, mọi việc cô vừa làm chỉ là một cuộc chiến nhỏ.
Mãi cho đến khi tay cô bị trói bới thắt lưng của đàn ông và ấn bên cạnh đầu, cô mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Giang Nguyệt sửng sốt, nhìn thẳng người đàn ông phía trên người mình, “Tiêu Kỳ Nhiên, đừng…”
“Độ chặt có phù hợp không? Em có cảm giác như nó đang siết chặt cố tay mình không?”
Anh trực tiếp phớt lờ không để ý đến sự do dự của cô mà hỏi, cúi đ’âu cẩn thận kiểm tra xem có làm cô bị thương hay không, khoảng cách có lẽ là hai ngón tay, nhưng cũng không đủ để thoát ra.
Cô dường như nhận ra điều gì đó, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Trước đây hai người quan hệ rất thân thiết, nhưng phần lớn chỉ dừng lại theo một số cách truyền thống, hầu hết là trên ghế sofa, trái nghiệm có chút khác biệt này khiến cô có một cái nhìn khác về anh.
Đây là Tiêu Kỳ Nhiên mà cô chưa từng thấy.
Anh thường lịch sự đến mức cô không thể tưởng tượng được rằng anh lại làm một hành động khác thường như vậy đế làm cô.
Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt một cách không kiềm chế, đầu tiên là trên môi, sau đó là cổ và ngực cô.
Sau đó anh đi xuống sâu hơn, đến chỗ đôi chân được bao phủ bởi tấm chăn, động tác của anh dừng lại.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, chỉ có thể câm nhận được hơi nóng giữa hai chân.
Khoảnh khắc cô được hôn, trong mẳt cỏ tràn ngập sương mù, đôi bàn tay bị trói muốn siết chặt lại nhưng lại buông ra, trong cổ họng cô phát ra một tiếng ậm ừ không kiềm chế được.