Giang Nguyệt đứng vững, nhìn Thịnh Sóc Thành trước mắt tản mát ra sự uy nghiêm, vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, không có nịnh nọt, cũng không có vui mừng.
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh: “Nếu Thịnh tổng thông báo trước với tôi rằng ngài cũng sẽ đến, tôi với trợ lý của mình sẽ đến sớm hơn, bây giờ đột nhiên gặp được, thật sự tôi có chút ngạc nhiên.”
“Lát nữa nếu có nói lời nào không ổn, xin ngài thứ lỗi cho.”
Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên uống một ngụm.
Lúc này mới từ từ ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt. Nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, lại nghĩ đến những bình luận trên mạng kia, có một câu khiến ông ấn tượng sâu sắc.
Một đóa hoa hồng cao lãnh khiến người ta không dám đến gần.
Ông không tự chủ được lắc đầu cười cười, trong lòng cảm thấy câu bình luận này thật đúng là rất chính xác.
“Còn đang giận vì chuyện lần trước?”
Thịnh Sóc Thành hỏi cô một câu, cũng rót thêm một chén trà, đẩy về phía trước: “Chuyện lúc trước cô đi thăm bà Trình, là do tôi điều tra không rõ ràng. Chúng ta dùng một chén trà xoá sạch hết mọi ân oán đi.”
Giang Nguyệt cười nhạt, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng cao ngạo gì, đi đến nhận lấy chén trà.
Trong lòng cô hiểu rõ, mình đã đánh cuộc đúng.
Lúc đầu Giang Nguyệt còn đoán không ra vì sao Thịnh Sóc Hành lại chủ động cho cô cơ hội diễn xuất ở đoàn kịch nói, nhưng khi quan sát thái độ của Đỗ Thời Minh đối với cô, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ ràng.
Thái độ của cấp dưới đối đãi với người khác, hơn phân nửa là nhìn vào thái độ của cấp trên.
Tốt xấu gì Đỗ Thời Minh cũng là ông chủ của Bách Kiều, lại nhiệt tình chạy đến cửa khách sạn để tiếp đón cô, ít nhất trong lòng cô đã nắm chắc năm phần.
Đến khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành tự mình rót trà cho cô, trái tim cô đã hoàn toàn buông lỏng.
Lúc này đây, Thịnh Sóc Thành đến là để trả lại ân tình cho cô.
“Tiểu Đỗ.” Chờ hai người uống trà xong, Thịnh Sóc Thành gọi Đỗ Thời Minh vào:
“Chuyện chính hôm nay là anh và Giang tiểu thư thương lượng chuyện ký hợp đồng, tôi chỉ là người đến góp vui, không cần phải quá câu nệ.”
Ông ta hờ hững mở miệng, lại chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Quanh năm suốt tháng Đỗ Thời Minh cũng không có cơ hội gặp mặt ông chủ lớn được mấy lần, hiện tại lại ngồi ở ngay dưới mí mắt của ông chủ lớn, hắn khẩn trương đến trán đổ đầy mồ hôi.
Hắn đáp một tiếng rồi đi qua nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, cô còn bình tĩnh hơn hắn rất nhiều.
Đỗ Thời Minh cúi đầu, yên lặng giơ tay, làm bộ vuốt lại mái tóc, nhân tiện dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Giang tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi.”
….
Không thể không nói, phần hợp đồng này rất ưu ái cho Giang Nguyệt, cho dù là từ cường độ công việc, hay là về mặt đãi ngộ, thu nhập, đều vô cùng có lợi với Giang Nguyệt.
Mỗi tháng xuất hiện một lần, lương tạm thời tăng gấp đôi, nếu diễn viên nhận được hợp tác quảng cáo, không cần phải báo cáo với công ty, cũng không cần phân chia lợi nhuận với công ty.
Hợp đồng thoải mái đến mức nếu cô muốn ngừng hợp tác, chỉ cần thông báo trước một tháng.
Trong lòng chị Trần nghĩ, đây là hợp đồng duy nhất mà chị nhìn thấy không chú trọng lợi ích thu hồi vốn của tư bản nhất.
Giang Nguyệt hỏi thêm về các điều khoản khác, lại quay đầu trao đổi thêm với chị Trần một chút, sau khi đã xác định không còn gì sai sót, mới trịnh trọng ký tên mình xuống.
Đỗ Thời Minh nhận lấy hợp đồng, tươi cười vươn tay: “Chào mừng Giang tiểu thư gia nhập Bách Kiều.”
Sau khi thỏa thuận ký kết được hoàn tất, Giang Nguyệt đứng dậy gật đầu với Đỗ Thời Minh, sau đó lại cúi đầu thật sâu với Thịnh tổng.
“Đây cũng không phải là ý của tôi.” Thịnh Sóc Thành hơi nhướng mày: “Là Đỗ Thời Minh cho rằng cô có tài năng, tôi chỉ là không ngăn cản mà thôi.”
Thịnh Sóc Thành liếc nhìn Giang Nguyệt một cái.
“Vậy cũng phải cảm ơn Thịnh tổng đã giơ cao đánh khẽ.” Giang Nguyệt cười chớp chớp mắt: “Ân oán lúc trước, chúng ta liền xoá bỏ.”