Anh giơ tay vuốt mái tóc xõa trên mặt Giang Nguyệt: “Càng ngày càng có bản lĩnh, làm cho người khác có chút chờ mong đó.”
Trái tim Giang Nguyệt lập tức nhảy loạn, lòng bàn tay không tự chủ được cuộn lại.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên khen ngợi cô như vậy.
Khi Giang San mới thành lập trong những năm đầu tiên, Giang Nguyệt làm ra chút thành tựu nhỏ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ khen cô hai câu.
Lúc ấy cô đã cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ nghe thấy, lại giống như là một loại tán thưởng đối với sủng vật hắn nuôi dưỡng.
Không thể mềm lòng!
Nụ cười trên mặt Giang Nguyệt thoáng qua, lại trở nên xa lạ mà lễ phép, vẻ mặt bình tĩnh:
“Cám ơn Tiêu tổng, tôi về phòng ngủ trước đây, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, cô liền dùng tốc độ sét đánh, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên: …
Mấy cô gái trẻ bây giờ đều có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy sao?
Cũng may cho cô là hôm nay anh thật sự rất mệt, không có nhàn rỗi mà tiếp tục chơi trò trốn tìm với cô. Tắm rửa xong Tiêu Kỳ Nhiên lại nằm lên giường.
Vốn định tới giúp cô nàng, ai ngờ cô đã có thể tự tay nắm bắt được cơ hội vào phút cuối cùng.
Tiêu Kỳ Nhiên ấn ngón tay vào huyệt thái dương, nhớ tới bộ dáng hồn nhiên đáng yêu vừa rồi của Giang Nguyệt, nhịn không được bật cười.
Điện thoại di động ở đầu giường rung lên hai cái, Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi suy nghĩ, chậm rãi cầm lên xem.
[Tần Di Di: A Nhiên, anh đừng giận em nữa được không? Em rất nhớ anh. Sau này em sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, anh có thể tha thứ cho em không?]
Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua, không trả lời.
Ngay sau đó, Tần Di Di lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Tần Di Di: Hôm nay bác gái điện thoại cho em, muốn hẹn gặp riêng em một lần.]
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại hai giây, trong mắt dần trở nên tối tăm.
Tô Gia Lan biết rõ thời gian này Tiêu Kỳ Nhiên đang bận công tác, hầu như không ở Bắc Thành.
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời ngắn gọn.
…
Tần Di Di cầm điện thoại di động, tim đập loạn xạ. Nhìn những tin nhắn gửi đi mà không có phản hồi, tâm tình cô cũng từng chút từng chút chìm xuống.
Tô Gia Lan chủ động hẹn gặp cô, đây là một chuyện tốt. Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không có ở đây, cô rất lo lắng Tô Gia Lan sẽ cố ý gây khó dễ cho mình.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn không có tin nhắn đến, trong lòng Tần Di Di càng ngày càng bối rối, thiếu chút nữa xúc động gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Nhưng cô không dám.
Cô sợ lại chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên.
Ngay khi Tần Di Di cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không trả lời nữa, màn hình điện thoại lại nhảy ra một tin nhắn, khiến cô ta mừng rỡ không thôi.
[A Nhiên: Ngày mai tôi trở về. Gửi tôi địa chỉ.] Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!