Mùi thuốc nồng nặc biến mất, Giang Nguyệt mới cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn một chút.
Làn da Giang Nguyệt vốn rất trắng, lúc này khuôn mặt bởi vì suy yếu mà càng trắng như sứ, đáy mắt mơ hồ như có hơi nước.
Tựa như mỹ nhân suy yếu chịu khổ rơi vào hoạn nạn, nhu nhược như thể vừa chạm liền vỡ vụn.
Nhìn cô vài giây, Tiêu Kỳ Nhiên đưa lấy bộ đồ ăn dùng một lần từ trong ngăn kéo ra, dùng thìa múc nước cho Giang Nguyệt uống.
Anh hiếm khi có kiên nhẫn, từng thìa nước được đưa đến bên môi cô một cách chậm rãi, anh khẽ nâng cánh tay đưa nước vào miệng cô.
Giang Nguyệt thật sự quá khát, thuận theo động tác của anh uống nửa ly nước, thỉnh thoảng liếm liếm môi, ngăn không cho nước chảy xuống dưới.
Đầu lưỡi của cô xẹt qua cánh môi, lại nhanh chóng biến mất, giống như vô tình khiêu khích.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thật sâu, hỏi cô có muốn uống nữa hay không, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh đặt ly nước xuống, Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên khẽ hừ một tiếng: “Thật sự rất biết cách sai bảo người ta đấy.”
Cổ họng được nước làm ẩm miễn cưỡng có thể phát ra âm thanh, Giang Nguyệt gian nan nói hai chữ, âm lượng nhỏ đến mức phải đến gần mới nghe rõ:
“Cảm ơn.”
Nói xong, Giang Nguyệt dời tầm mắt, không nhìn người đàn ông này nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên có thể cảm giác được cảm xúc của Giang Nguyệt lúc này không đúng lắm, anh im lặng nhìn cô vài giây, giọng nói trở nên trầm thấp:
“Vì sao cô không nói trước với tôi?”
Tiêu Kỳ Nhiên đang nói đến chuyện Giang Nguyệt bị Dư Quảng Bình uy hiếp.
Dưới sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên, cộng thêm tốc độ làm việc của Tiết An vốn rất nhanh. Hơn nữa phía bên Thịnh Sóc Thành còn có ý giúp đỡ, trực tiếp điều tra từ bộ phận giám sát của khách sạn, tìm được người dọn dẹp kia, đem lời nói kia công khai ra ngoài.
Sự thật đã được phơi bày.
Trong camera giám sát có thể thấy rõ ràng, khi Giang Nguyệt vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền ném viên thuốc kia vào thùng rác, hoàn toàn không có ý định bỏ thuốc vào ly của ai cả.
Mà ly nước cam trộn lẫn với rượu nồng độ cao cũng vốn là Giang Nguyệt tự chuẩn bị cho mình.
Nếu không dựa theo kế hoạch của Dư Quảng Bình, bỏ thuốc vào ly của Tần Di Di, Giang Nguyệt nhất định không thoát được việc trở thành một mục tiêu khác của hắn.
Những người đến đây đêm nay đều là những nhân vật có quyền có thế trong Bắc thành, nếu cô gặp chuyện trong bữa tiệc này, ít nhất trong thời gian này toàn bộ Bắc Thành đều sẽ chú ý đến.
Giang Nguyệt đang đánh cược bằng cả mạng sống của mình.
Đánh cược rằng đêm nay cô vừa có thể không làm thương tổn Tần Di Di, còn có thể tự giải thoát bản thân từ trong tay Dư Quảng Bình.
Có thể thắng hoặc thua! Không có chút gì chắc chắn cả!
Giang Nguyệt nằm trên giường bệnh viện, trong dạ dày còn có chút khó chịu, giọng nói khàn khàn, có vài phần tiều tụy đi vì đau đớn, từng chữ từng chữ nói ra đều rất điềm tĩnh:
“Tôi đã từng nhờ anh giúp đỡ.”
Nghe vậy, đôi mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại: “Khi nào?”
“Đêm cuối cùng ở Hoa thành.”