Qua một thời gian im lặng dài đăng đẳng thì chị Trần mới nặng nề thở dài:
“Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy…”
“Em xin lỗi.” Biết mình không thể giấu được, Giang Nguyệt lập tức chắp hai tay lại, bắt đầu cúi đầu xin lỗi:
“Không phải em cố ý giấu chị, em chỉ là chưa nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào với chị. Hơn nữa rất có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn viên của em, cho nên em…”.
“Cho nên em lo lắng chị biết được tình trạng bệnh của em xong thì sau này chị sẽ không cho em nhận việc nữa, không được làm diễn viên nữa?”
Chị Trần nói từng chữ từng chữ, lúc nói những lời này vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang chất vấn Giang Nguyệt.
Nhưng cũng không trách được cô lại cẩn thận như vậy.
Vì vào ba năm trước, sau khi ảnh hậu nổi tiếng Tang Ngữ Hoa được chẩn đoán mắc chứng rối loạn hưng cảm, danh tiếng của cô giảm sút không phanh, không có công ty giải trí nào đồng ý hợp tác với cô ấy, ngay cả người đại diện đã bên cạnh cô mười năm cũng bỏ rơi cô ấy.
Từ đó về sau, danh tiếng của cô ấy như rơi xuống vực, cô không còn cơ hội diễn xuất nữa.
Giang Nguyệt đã từng đóng phim chung với Tang Ngữ Hoa, biết sức ảnh hưởng của cô trong ngành lớn như thế nào, có cộng đồng fan khổng lồ đến mức nào.
Nhưng cũng chỉ bởi vì một chứng rối loạn hưng cảm mà cứ như vậy kết thúc, thật sự khiến cho người ta tiếc nuối.
Chính vì như vậy, Giang Nguyệt mới sợ hãi như vậy.
Cô sợ, sợ mình sẽ trở thành một Tang Ngữ Hoa thứ hai.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, trong mắt cô ẩn chứa quá nhiều sự sợ hãi và do dự.
Chị Trần nhìn chằm chằm cô, hiểu được suy nghĩ của cô: “Nguyệt Nguyệt, chị không phải là người đại diện của Tang Ngữ Hoa, em cũng sẽ không trở thành Tang Ngữ Hoa thứ hai, hiểu không?”
“Ngoài quan hệ công việc ra, chúng ta còn là người một nhà.” Chị Trần nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô:
“Nếu như chị vì tiền mới nâng em lên, chị sẽ không để cho Hi Hi coi em là chị gái.”
Nghe được câu này, tim Giang Nguyệt dâng lên một trận tê dại.
Cô thực sự hiểu.
Cô cũng có thể cảm nhận được, chị Trần đối đãi với cô như con gái ruột của mình, nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Cô sợ rằng tất cả mọi thứ sẽ biến mất.
Trong thế giới của Giang Nguyệt, cô chưa từng được yêu thương, bất kỳ sự phản bội hay vứt bỏ nào cũng trở nên có vẻ rất hợp lý và chính đáng, cô đều có thể tha thứ được.
Chỉ có điều cô không dám chắc rằng mình sẽ được yêu thương.
“Em sai rồi, chị Trần. Em không đủ thẳng thắn, đã đề phòng chị, che giấu bệnh tình của mình.”
Chị Trần yêu thương mà nhìn cô, lặng lẽ gật đầu, cười nói: “Em không sai.”
Sự thay đổi của Giang Nguyệt trong bốn năm nay, ai cũng có thể thấy rõ.
Chị Trần biết trong lòng Giang Nguyệt có một vết sẹo, cũng biết cô gái này trải qua rất nhiều khó khăn. Để cho cô toàn tâm toàn ý cống hiến vào việc đóng phim không khó, cái khó chính là để cho cô tiếp nhận thế giới này.