Thịnh Sóc Thành thật sự không nhịn được cười: “Tôi chưa từng thấy người cứng miệng như vậy, khiến tôi có chút đau đầu.”
Giang Nguyệt lau nước mắt, khách khí nói: “Tôi cảm thấy là ngài đang khen tôi.”
“Vậy cô có biết câu nói ‘đứa trẻ biết khóc thì mới có kẹo ăn’ không?” Thịnh Sóc Thành thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi Giang Nguyệt.
“Vậy cũng phải có người dỗ mới được chứ.” Giang Nguyệt trả lời nhanh hơn tưởng tượng, cô nói với giọng bình thản: “Không có ai dỗ dành đứa bé, đứa bé khóc quá lâu, sẽ bị nghẹt thở chết.”
Tim của Thịnh Sóc Thành đột nhiên thắt lại.
Không ai có thể biết ẩn ý đằng sau những lời nói này của Giang Nguyệt là gì, có lẽ là từ nhỏ cô cũng đã cố gắng khóc như bao đứa trẻ khác, nhưng không có ý nghĩa.
Vì chả có ai để ý là vì sao cô khóc, nhiều lắm chỉ là thấy cô phiền phức quá nên mắng một trận, để cho cô không khóc nữa.
Đối với cô mà nói, khóc nháo không có ý nghĩa gì, tỏ ra vẻ yếu đuối dường như cũng trở nên vô cùng lố bịch.
Thịnh Sóc Thành liếc mắt qua, ánh mắt ông nhìn cô thật sâu.
Trong ánh mắt đó của ông ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, cuối cùng ông cũng thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng ra lệnh cho tài xế:
“Lái xe đi.”
Bắc Thành ở bên này có doanh nghiệp của Thịnh Sóc Thành, còn có chuỗi khách sạn. Nhưng dường như ông cũng không thích ở lại bên này quá lâu, vốn dĩ đêm đó ông đã mua vé máy bay trở về Hoa Thành.
Nhưng ông tạm thời đổi chủ ý, ông nói là muốn ở bên này thêm vài ngày nữa, sau đó ông lại hỏi kế hoạch của Giang Nguyệt.
Kế hoạch ban đầu của Giang Nguyệt là cô một mình trở về trước. Nhưng bên Giang San đột nhiên liên lạc với cô, nói là chuyện công chiếu “Tú Nương” đã có chuyển biến, muốn tìm cô để phỏng vấn.
Cô vừa vặn cũng đang ở Bắc Thành, nghĩ đến bộ phim còn có thể phát hành, nên trong lòng cô có chút chờ mong. Vì thế cô cũng theo đó mà đổi lại thời gian trên vé máy bay.
Sáng hôm sau, chào hỏi Thịnh Sóc Thành xong thì cô liền trực tiếp bắt xe đến Giang San.
Sự xuất hiện của cô khiến cho một số nhân viên trước đó của công ty đều nhịn không được mà kinh ngạc nhìn qua. Nhưng cũng chỉ là nhìn qua vài lần, bọn họ liền nhanh chóng thu ánh mắt lại, từng người bắt đầu biểu hiện ra bộ dáng nghiêm túc làm việc.
Nơi làm việc là như vậy, khi không biết rõ các sự việc hay các mối quan hệ, cho dù lòng hiếu kỳ có mãnh liệt đến đâu, cũng không thể làm con chim đầu đàn gây chuyện thị phi.
Quy tắc sinh tồn thông thường là như vậy, Giang Nguyệt cũng đã không còn thấy lạ nên cô cũng không trách bọn họ.
Rất nhanh liền có tiếp tân trong công ty đến tiếp đón Giang Nguyệt, lễ phép gật đầu bắt tay cô: “Chị Nguyệt Nguyệt, qua bên này ngồi, để em rót nước cho chị.”
Giang Nguyệt biết cô bé, lúc trước khi cô còn ở công ty, cô gái nhỏ này vừa mới vào làm, là một gương mặt mới, nói câu nào cũng ấp úng câu đó.
Nhưng bây giờ còn chưa tới một năm, cô bé đã có thể tiếp đón khách hàng đến thăm, trong lời nói và cử chỉ của cô bé không lộ ra một chút dáng vẻ nào của người mới.
“Chị ở chỗ này ngồi một lát, đợi lát nữa sẽ có người tới nói chuyện với chị.” Cô bé dẫn Giang Nguyệt vào phòng chờ.
Trên mặt Giang Nguyệt hiện lên một nụ cười, cô gật đầu nói: “Ừ, vất vả cho em rồi.”
Cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt, ánh mắt cô bé nhìn cô lộ ra vài phần ngượng ngùng, trước khi đi cô bé rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói:
“Chị Nguyệt Nguyệt, nói thật, khoảng thời gian này em có chút nhớ chị.”
“Em nói thật, em đến ứng tuyển công ty này, chính là bởi vì chị.” Đôi mắt của cô bé sáng lên, nhưng nhanh chóng lại ảm đạm nói:
“Nhưng em chỉ mới tới không được mấy tháng, chị đã đi rồi.”
“Bởi vì chị?” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, lúc trước em đến xin phỏng vấn, chị đi ngang qua hành lang, đưa cho em một chai nước, để em không phải căng thẳng, hiện tại em vẫn còn nhớ, nhưng chị hẳn là đã quên rồi.”
“Trước khi đến phỏng vấn, em đã bị một số công ty từ chối, em gần như là không còn sự tự tin, là chị đã cho em thêm động lực.”