Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Thực sự rất tổn thương.”
“Tôi đã nói, chúng ta đã chia tay, không nên ở bên nhau, chúng ta không có tương lai.”
“Đó là em đơn phương nói, tôi không cảm thấy như vậy, cho nên không tính.” Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất tùy ý:
“Hơn nữa, trước đây tôi đã định xếp hàng sau Thịnh Cảnh Tây, nhưng anh ấy là anh trai em, vậy thì không cần phải xếp hàng nữa rồi.”
Hai má Giang Nguyệt lập tức đỏ lên.
“Có đáp ứng hay không là việc của em, có theo đuổi hay không là việc của tôi, không có mâu thuẫn.”
Logic của anh nghe có vẻ không có vấn đề gì, làm cho người ta không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào cả.
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, khó có thể không thừa nhận cô bị hai câu nói này làm cảm động.
Có đáp ứng hay không là việc của cô, theo đuổi hay không là chuyện của anh.
Vì một tình yêu không chắc chắn có kết quả, sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để theo đuổi.
Giang Nguyệt vẫn rất cố chấp nói: “Bố anh không chấp nhận tôi, mẹ anh không thích tôi, hơn nữa việc người của công chúng gả vào hào môn dễ khiến người ta nói ra nói vào, tôi…”
“Giang Nguyệt.” Giọng nói của anh nặng nề, giống như sương mù buổi sáng: “Em sợ những chuyện này sao?”
“Nói cho tôi biết, đây là những gì em sợ hãi thật sự của em sao?”
Giang Nguyệt giật mình, chớp mắt.
Người kiêu ngạo như cô, người sau khi say từng nói để được ở bên anh cô sẵn sàng đi lấy lòng Tô Giai Lan khó tính, còn muốn nói yêu anh ngay trên sân khấu lớn, sao cô có thể quan tâm đến cái gọi là lời nói của người khác?
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu nói tiếp: “Em sợ bệnh tình của em phát tác mang đến dư luận không tốt cho tôi. Sợ rằng theo thời gian trôi qua tình yêu của tôi dành cho em sẽ biến thành oán giận, em sợ mối quan hệ sẽ xấu đi, em sợ tình yêu sẽ biến mất, không bền được lâu, em sợ vừa mở mắt ra tôi sẽ không yêu em nữa.”
Giang Nguyệt nằm trên giường, thân thể giống như bị đóng đinh trên giường không thể nhúc nhích, một chữ cũng nói không nên lời.
Bởi vì tất cả những gì anh nói đều đúng.
Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng chính bản thân tình yêu cũng là một trong những khó khăn.
Yêu một người rất đơn giản, nhưng yêu một người suốt đời mới khó. Nhất là khi thời gian trôi qua, tình yêu sẽ biến thành tình cảm gia đình, trách nhiệm, thói quen, nhưng không còn là tình yêu.
Cô có thể chấp nhận bất cứ điều gì khác, nhưng nếu có một ngày Tiêu Kỳ Nhiên không còn yêu cô nữa, cô thà rằng mối quan hệ này chưa từng có.
Vì vậy, cô cắt đứt mối quan hệ này trước, để tránh mọi bi kịch.
Nhưng lựa chọn từ chối bắt đầu cũng là một bi kịch.
“Tại sao em lại thà tin rằng tôi sẽ không yêu em lâu dài hơn là tin rằng tôi sẽ yêu em mãi mãi?”
Ánh mắt anh tối sầm, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Rõ ràng đều là tin tưởng, em lại lựa chọn tin tưởng điều tiêu cực. “
Giang Nguyệt nuốt khan: “Tôi chỉ là...”
Lời còn chưa dứt, cô thấy anh cúi xuống, bóng đen bao phủ lấy cô.
“Em cũng yêu tôi, tại sao lại đưa ra lựa chọn đi ngược lại trái tim mình?”
“Ai nói, tôi không yêu...”
“Nếu em không yêu tôi, tại sao em lại muốn chết cùng với sợi dây chuyền tôi tặng em?”
Anh nhìn thấu nội tâm của cô, bình tĩnh hỏi cô: “Em đã sẵn sàng chết nhưng lại mang theo sợi dây chuyền tôi tặng em?”
Giang Nguyệt lập tức cứng đờ, cô đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy.
Khi đi ra ngoài, cô ma xui quỷ khiến mang theo nó.
Cô nói một cách rất không chắc chắn: “... Tôi chỉ nghĩ là nhìn nó đẹp.”
“Được, em cảm thấy đẹp.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Cho nên em mang theo nó đi tự sát, mang theo tình yêu tôi dành cho em mà tự sát. “
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề rơi trên mặt Giang Nguyệt, giọng nói bình tĩnh: “Em biết ý nghĩa của sợi dây chuyền này, nó không phải là một món quà tùy tiện, cho nên em mới lựa chọn mang nó đi.”