Vừa rồi cô ấy còn lo lắng anh họ mình thật sự tìm đối tượng kết hôn, bây giờ nghe Ngu Vãn nói như vậy, hoàn toàn có khả năng là do anh trai tức giận nói ra, cũng không phải sự thật.
Bạch Hạc cảm thấy nhẹ nhõm.
“Có thể thành công trốn thoát khỏi người đàn ông kia là chị đã cảm thấy rất may mắn rồi, không mong điều gì khác xa vời, càng không nghĩ tới có thể gặp lại anh trai em.”
Khi Ngu Vãn cong mắt cười, nụ cười rất chân thành: “Mặc kệ chị và anh trai em có sau này hay không thì anh ấy vẫn mãi là ân nhân cả đời này của chị.”
…
Tin tức nội bộ Giang San luôn lan truyền rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc trong và ngoài công ty đều biết có nghệ sĩ trọng điểm bồi dưỡng mới.
Ngày đầu tiên Ngu Vãn đến, cô ta hào phóng mời trà sữa toàn bộ công ty, từ giám đốc công ty đến thực tập sinh, ngay cả tạp vụ đều có phần.
Ngoài ra, cô ta rất thân thiện, không quá khoa trương, xinh đẹp và ít nói nên khi mới đến công ty đã lập tức nhận được nhiều thiện cảm từ mọi người.
Giang Nguyệt cũng vô tình lướt thấy bài đăng mà nhân sự Giang San đăng trước đó:
[Ngu tiểu thư mới tới thật sự vừa đẹp vừa hào phóng, ngày đầu tiên đến đã mời trà sữa. Vốn dĩ muốn giảm cân nhưng vẫn không nhịn được gọi một trăm phần trăm đường, thật sự là ngọt ngào.]
Ở dưới có một người bạn chung bình luận hỏi: [Ký hợp đồng với nghệ sĩ mới à?]
Chị gái nhân sự nhiệt tình trả lời: [Đúng vậy, trong tương lai chắc hẳn sẽ là đỉnh lưu hàng đầu mà công ty tích cực bồi dưỡng, một đại mỹ nhân siêu cấp vô địch.]
Giang San ký hợp đồng với Ngu Vãn vốn dĩ là chuyện nằm trong dự đoán.
Giang Nguyệt không thể nói được tâm trạng của cô bây giờ như thế nào.
Không được xem là khổ sở, nhưng tuyệt đối không hề vui vẻ.
Theo thời gian, Giang San hoàn toàn có thể nâng đỡ Ngu Vãn thành một minh tinh nổi tiếng, cùng sóng vai bên Tiêu Kỳ Nhiên đi đến mọi nơi.
Thậm chí chẳng bao lâu nữa sẽ có một câu chuyện tình yêu giữa chủ tịch và tiểu hoa đán nổi tiếng.
Nước chảy thành sông, chuyện rất bình thường.
Vốn dĩ Giang San được tạo ra vì Ngu Vãn, bây giờ coi như vật về với chủ đi, cô nghĩ.
Cô nhớ lại câu chuyện về hai người mà Tiêu Kỳ Nhiên đã kể cho cô vào đêm lộng gió đó.
Anh nói rằng nhân vật chính của câu chuyện là cô?
Giang Nguyệt cúi đầu, tự nở nụ cười, tắt màn hình điện thoại, cô cảm thấy mình vừa ngu xuẩn vừa dễ lừa.
Quả nhiên, miệng đàn ông là quỷ gạt người.
Suýt nữa, suýt nữa, cô lại bị anh lừa gạt.
…
Nháy mắt đã đến tháng chín, lẽ ra sắp bước vào mùa thu, nhưng nhiệt độ Hoa Thành vẫn rất cao, dù trải qua vài trận mưa nhưng vẫn nóng như trước.
Thời gian cao điểm mùa hè đã qua, đoàn kịch nói dần dần nghênh đón mùa thấp điểm, một tháng cũng chỉ biểu diễn mấy buổi, cũng coi như vui vẻ nhàn nhã.
Ngoài việc diễn tập và biểu diễn, mọi người thường ngồi lại với nhau trò chuyện để giết thời gian.
“Sắp đến Trung thu rồi, Tiểu Nam, cô có về nhà không?”
“Đương nhiên phải về rồi, nhà tôi cũng không xa, ở ngay thành phố bên cạnh, bình thường không có thời gian về, cha mẹ tôi nhớ tôi lắm, tuần trước còn giục tôi về đây. Nguyệt Nguyệt, còn cô thì sao?”
“Thật hâm mộ cô, tôi là người ở đây, mỗi ngày đều về nhà, cha mẹ tôi thấy tôi là phiền.”
“Tất cả mọi người đều định về nhà à? Trung thu này tôi dự định ra ngoài du lịch, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ dài, định đi ra ngoài một chút.”
“…”