Giang Nguyệt giật mình, nhìn thông báo trên màn hình hỏi: “Lý do gì mà không thể chiếu?”
“Nghe nói “Tú Nương” không qua thẩm duyệt bởi vì bối cảnh lịch sử quá mức chân thực.”
Chị Trần thở dài: “Vốn đây là bộ phim lấy bối cảnh lịch sử của thời đại đó, binh hoang mã loạn, đói nơi đều là đói khát không phải là hợp tình hợp lý hay sao? Với lại, mấy bộ phim dân quốc của những nhà đài khác, trong đó vẫn có cảnh đẫm máu, nhưng vẫn thuận lợi chiếu đó không phải sao?”
Giang Nguyệt trầm mặc lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Ứng Thừa Kỳ hỏi tình hình rõ ràng, nhưng rất nhanh kết quả là nhận được tin nhắn có dấu chấm than màu đỏ từ đầu dây bên kia.
Nhất định là Ứng Thừa Kỳ tức giận đến đưa cô vào danh sách đen luôn rồi.
Nhìn dấu chấm than đỏ chói mắt kia, Giang Nguyệt ũ rũ gãi gãi tóc, vẻ mặt không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
“Không thể nào là do đề tài không thông qua kiểm duyệt.” Giang Nguyệt nhíu chặt mày:
“Ứng Thừa Kỳ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này, nhất định anh ấy đã lo liệu hết từ trước, ít nhất thì quy mô và cốt truyện không thể bị bác bỏ được.”
Giang Nguyệt nhìn chị Trần một cái. Ẩn ý trong lời nói không cần nói rõ ra cũng hiểu: “Trước đây chúng ta đã đắc tội với một nhóm người, hẳn là hiện tại bị báo ứng đi.”
Chị Trần kinh ngạc, như chợt nhớ tới cái gì đó: “Ý em là chuyện ở thảm đỏ quốc tế…”
“Đúng vậy, xem ra tám chín phần mười là như vậy.” Giang Nguyệt nhếch môi cười cười, không nhịn được chua xót:
“Lúc trước em từ chối mấy ly rượu của mấy lão già đó, hôm nay bọn họ cấm phát sóng phim của em, cũng coi như là có qua có lại đi.”
Năm đó, vào thời điểm Giang Nguyệt nổi tiếng nhất, cũng là lúc cô tâm cao khí ngạo nhất.
Năng lực diễn xuất của bản thân xuất chúng, hơn nữa sau lưng lại có cây đại thụ là Tiêu Kỳ Nhiên chống lưng. Cô hoàn toàn không cần nhiệt tình đi lấy lòng của ai, càng không cần nhắc đến chuyện đi tiếp rượu bán nụ cười mua vui như kỹ nữ.
Nhưng mà, Giang Nguyệt vẫn luôn rất thông minh, từ đầu đến cuối vẫn biết đạo lý “làm người phải chừa cho mình một đường lui, thì ngày sau sẽ dễ gặp mặt hơn”, trên mặt danh lợi cô đối với các tư bản cùng những lão đại cũng rất cung kính, nhưng cái loại cung kính và lấy lòng đó đều chỉ dừng lại ở ngoài mặt mà thôi.
Nhìn thấy nụ cười không chê vào đâu được, lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp động lòng người, có vẻ như nịnh hót được cả hai bên, nhưng trên thực tế cô chưa bao giờ thực sự khuất phục hay cúi đầu trước bất kỳ ai.
Cũng chính vì tư thái lúc nào cao cao tại thượng như vậy, mới khiến cho có người luôn muốn nóng lòng thử nhổ bỏ chiếc gai kiêu ngạo cuối cùng trong lòng cô.
Một trong những thói hư tật xấu của nam nhân chính là họ muốn cho những mỹ nhân lúc nào cũng tỏ ra thanh cao cao ngạo, phải khuất phục dưới chân họ. Để sự thiêng liêng trong sạch, bất khả xâm phạm bị ô uế và hỗn loạn.
Sau khi lễ thảm đỏ quốc tế hai năm trước kết thúc, các giám khảo trong đoàn giám khảo nhất định phải để Giang Nguyệt ở lại, mỹ danh là muốn cùng ảnh hậu tương lai của ăn một bữa cơm, nhưng trên thực tế mục đích thật sự đều không thể nói ra.
Giang Nguyệt nhớ rõ lúc ấy khi cô từ chối, rõ ràng một số người đã không kìm nén được mà sắc mặt tối sầm lại có thể dọa chết người.
Nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi, vẫn mượn cớ mình đã có hẹn trước, từ chối lời mời của bọn họ.
Hiện tại Giang Nguyệt bị phát hiện chứng rối loạn lưỡng cực, tất nhiên đám người kia cũng muốn khiến cho cô có chút không vui mới vừa lòng.
“Thật sự nói không nên lời, đám lão già kia sao còn chưa chết? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhớ đến những chuyện vớ vẩn như vậy, hẳn là nên treo bọn họ trên tường, như vậy khẳng định sẽ thành thật.”
Tiểu Diệp nhớ rõ chuyện này, nhất thời bất bình phẫn nộ, nói chuyện giống như pháo nổ liên thanh:
“Một đám lão già xấu xa đã bước một chân vào quan tài, cũng không nhìn lại xem cái thứ đồ chơi trong quần bọn họ to như thế nào, đoán chừng nó còn nhỏ hơn cái lòng dạ xấu xa của bọn họ nữa đấy.”
“Đúng thật là cóc bò mu bàn chân, tuy rằng không cắn người nhưng lại khiến người ta cảm thấy ghê tởm.”
…
Trong phòng ăn được trang trí vô cùng trang nhã.
Đèn chùm thuỷ tinh chiếu sáng toàn bộ căn phòng, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm tao nhã quý phía, cực kỳ ung dung nâng lên ly thuỷ tinh trong tay, chạm chén hàn huyên, không nhanh không chậm nói:
“Giám đốc Ứng gần đây có khỏe không?”