Dù sao gần đây Tống Du cũng đang đi công tác, nên Bạch Hạc dứt khoát để Ngu Vãn đến nhà cô ấy ở một thời gian.
Nghe thấy giọng nói của Ngu Vãn, Bạch Hạc liếc nhìn phòng khách, đi tới ngồi bên cạnh cô ta, ôm cánh tay cô ta đầy thân mật: “Chị dậy rồi à?”
Ngu Vãn ngáp một cái, cười hỏi: “Nói bí mật nhỏ cho anh trai em chưa?”
“À đúng rồi, em đã nói chuyện với anh ấy về việc cho chị vào Giang San, anh ấy rất nhanh đã đồng ý rồi.”
“Thật sao, thật sự cảm ơn anh ấy.” Ngu Vãn gật đầu, cũng không quá kinh ngạc: “Sau này có thời gian rãnh, chị sẽ mời anh ấy ăn cơm coi như cảm ơn.”
Giọng điệu của Ngu Vãn rất bình tĩnh, cô ta đã sớm đoán được kết quả này.
Cũng đúng, sao anh có thể nỡ từ chối cô ta chứ?
“Chị Ngu Vãn...” Bạch Hạc nhớ tới lời Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói trong điện thoại, trong lòng hơi dao động: “Chị có thể kể cho em nghe chuyện giữa chị và anh trai không?”
Kỳ thật không có nhiều người biết về khúc mắc tình cảm giữa hai người.
Bạch Hạc cũng chỉ biết rằng trước đó Tiêu Kỳ Nhiên và Ngu Vãn yêu đương một thời gian, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà bác cô ép buộc hai người chia tay, sau đó Ngu Vãn gả ra nước ngoài.
Nguyên nhân cụ thể có lẽ trong lòng hai đương sự mới rõ.
“Muốn nghe hả?” Ngu Vãn cố ý kéo dài ngữ điệu, khóe miệng nhếch lên: “Hỏi anh em đi.”
Cô ta không muốn nhắc đến bất cứ điều gì về năm đó.
Nếu như cô ta biết Tiêu Viễn Phong chỉ nhất thời nóng giận, nếu cô ta biết Tiêu Kỳ Nhiên có bản lĩnh hơn cô ta tưởng tượng rất nhiều thì cô ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay.
Tương tự, cô ta tin chắc rằng Tiêu Kỳ Nhiên cũng không dễ dàng từ bỏ cô ta như vậy.
“Anh trai em là người rất lạnh lùng, anh ấy chẳng chịu nói với em điều gì cả.”
Bạch Hạc bĩu môi, giống như lơ đãng nói một câu, “Lúc trước khi anh ấy và Tần Di Di đính hôn, em còn thật sự cho rằng anh ấy đã quên chị rồi.”
Ngu Vãn nở nụ cười, không nói gì.
“Em nói nghiêm túc đấy chị Ngu Vãn.” Bạch Hạc nói một cách thận trọng: “Nếu sau này anh trai em thật sự kết hôn với người khác thì làm sao bây giờ?”
“Anh trai em đúng thật là một người lạnh lùng, nhưng cũng là người thâm tình.” Ngu Vãn phủi cổ áo ngủ, rót một ly nước ấm rồi đưa cho Bạch Hạc: “Anh ấy rất khó để yêu một người lần nữa.”
“Thời gian trước chị từng gặp anh ấy, nói ra thì thật đáng tiếc. Sở dĩ anh ấy ký hợp đồng với Giang tiểu thư, sau đó lại đính hôn với Tần tiểu thư, hết thảy chẳng qua là vì giận dỗi chị thôi.”
“Giận dỗi?” Bạch Hạc hơi ngạc nhiên.
“Đúng, giận dỗi.” Ngu Vãn cười, ngữ khí cực kỳ bình thản: “Năm đó cha anh ấy, cũng là bác của em chê chị không môn đăng hộ đối, dùng tiền ép chị rời khỏi anh họ em, lúc ấy chị bị ép buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn đồng ý.”
Những lời cô ta vừa nói cũng không được xem là nói dối, chỉ có một số nội dung bịa đặt mà thôi.
Bạch Hạc: “Nghe cứ như phim truyền hình tầm thường ấy.”
“Đúng vậy, lúc ấy chị cũng rất ngây thơ.” Ngu Vãn mím môi: “Chị cho rằng mình rời đi là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.”
“Bác thật đáng ghét.” Bạch Hạc không khỏi nhỏ giọng oán giận: “Thà phá hủy mười tòa tháp chứ đừng phá hoại một cuộc hôn nhân.”
Ngu Vãn không đáp lời cô ấy, chỉ khẽ mỉm cười, kéo hai tay cô ấy lại, trong mắt chứa sự dịu dàng: “Hạc Hạc, chị rất biết ơn em đã làm nhiều chuyện như vậy cho chị.”
Bạch Hạc xấu hổ: “Không có, đều là chuyện đơn giản mà thôi, em chỉ không muốn chị bị người khác coi thường.”
Cô ấy chưa từng biết người anh họ lạnh lùng ngàn năm xa cách của mình sẽ vì ai đó mà giận dỗi như trẻ con.
Loại xác suất này gần như là một phần mười ngàn, thậm chí còn khó hơn trúng số độc đắc.