Chú Vương đến gần Tần Di Di, cúi người lạnh lùng nói vài câu, cô ta gần như đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc: “Tôi không… Tôi không muốn đến đó ...”
“Lúc trước Tần tiểu thư thông đồng với Đàm Di Tông sao lại không có khí phách giống như bây giờ?” Chú Vương khẽ cười, lời nói khiến người ta lạnh sống lưng:
“Chỉ đưa cô đến nơi cô nên đến mà thôi.”
…
Trước khi bắt đầu livestream, chị Trần liên tục hỏi Giang Nguyệt đã chắc chắn muốn làm như vậy chưa, tất cả những gì nhận được là câu trả lời khẳng định.
Chị Trần bất đắc dĩ thở dài, giúp cô điều chỉnh lại thiết bị, cũng không khuyên nhủ cô nữa.
Một khi Giang Nguyệt đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản cô.
Thông báo livestream cũng đã được đăng trên tài khoản chính thức vào mấy tiếng trước, bây giờ đã có không ít người trong livestream.
Có fan của Giang Nguyệt, cũng có anti-fan, còn có một số người qua đường tới hóng chuyện.
Chị Trần nhìn Giang Nguyệt đang ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng vẫn nói một câu: “Nguyệt Nguyệt, chị Trần biết em là người như thế nào, em không cần ép mình đến mức này, tội gì phải làm vậy.”
“Chị Trần, nếu em không đẩy mình vào đường cùng, thì…” Cô dừng lại rồi mỉm cười: “Thứ duy nhất chờ đợi em chính là con đường chết.”
Nếu cô muốn tái sinh, cô phải đặt mình vào chỗ chết trước.
Chuyện này nhất định phải do tự cô làm.
…
Xử lý xong Tần Di Di, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên ghế tổng giám đốc, khuôn mặt mang theo vẻ mệt mỏi.
Anh biết rằng còn lâu mới có thể bù đắp được tổn thương và nỗi đau mà Giang Nguyệt phải chịu đựng, nhưng chuyện này có thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dựa theo tốc độ hành động của đám người bên truyền thông thì bây giờ đã có rất nhiều bài tiêu cực về Tần Di Di, đoán rằng Giang Nguyệt cũng có thể thấy được.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, mở máy tính ra, nhấp vào phần báo quen thuộc
Đúng như dự đoán, các mục về Tần Di Di chiếm gần hết trang, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhìn thấy chữ “Giang Nguyệt livestream” lướt qua, mí mắt anh hơi co giật.
Trong lòng anh có một dự cảm không lành.
Lúc mở phòng livestream, anh hầu như không có bất kỳ sự phòng bị nào, nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi ở giữa màn hình, bối cảnh là bức tường trắng tinh của bệnh viện, trên người cô còn mặc quần áo bệnh nhân.
Mấy ngày không gặp, dường như cô càng gầy yếu hơn.
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, có cảm giác quyết tâm liều chết.
Lúc này, trong livestream đã bắt đầu xuất hiện tin nhắn, tốt xấu đều có:
[Sao Nguyệt Nguyệt lại ở bệnh viện? Có phải quay phim bị thương không?]
[Bảo bối quay phim phải chú ý cơ thể nhé!]
[Bán thảm đi, gần đây sóng gió của cô ta vẫn chưa dừng lại, không biết có phải giả vờ hay không nữa.]
[Thấy không có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn là giả vờ, phía Tần Di Di nổ ra scandal rồi, phỏng chừng cô ta cũng có chuyện xấu không thể để người khác biết.]
[...]
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên sâu thẳm, nhìn chằm chằm thân hình gầy yếu trên màn hình, lông mày nhíu chặt lại: “Tiết An, gọi điện thoại hỏi Trần Duyệt xem rốt cuộc họ đang làm cái quái gì vậy!”
Tiết An cầm điện thoại vừa định gọi điện thoại thì trong máy tính truyền ra một giọng nữ ôn hòa: “Xin chào mọi người, tôi là Giang Nguyệt.”
“Thật xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của mọi người, nhưng tôi có một số điều muốn nói với mọi người, cũng muốn mượn cơ hội này để giải thích tình hình gần đây của tôi.”
Vẻ mặt của cô rất trấn định, nhắm mắt làm ngơ trước những tin nhắn hiện trên màn hình, bình tĩnh mở miệng: “Khoảng vài tháng trước, tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cũng có một số dấu hiệu nhẹ.”
Cô vừa nói những lời này ra, màn hình lập tức tràn ngập tin nhắn, che gần hết mặt Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên bực bội bấm đóng tin nhắn, chỉ muốn nhìn cô.