Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định ảnh hưởng đến công việc của Giang Nguyệt. Vì thế chỉ ôm vài giây rồi thả cô ra. Nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đứng cách bọn họ mấy mét, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành, trái tim không hiểu sao căng thẳng, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.
Không biết vì sao, cô bỗng nhiên có một loại hoảng loạn khi còn đi học lén lút yêu đương bị người lớn trong nhà bắt gặp:
“... Chào chú Thịnh.”
Thịnh Sóc Thành đi qua, đứng giữa hai người.
Tiêu Kỳ Nhiên trấn định hơn Giang Nguyệt, cung kính chào hỏi: “Thịnh tổng.”
Ánh mắt Thịnh Sóc Thành từ trên mặt anh dời đi, chậm rãi mở miệng, ngữ khí không mặn không nhạt: “Tôi tới tìm Giang Nguyệt.”
Hàm ý là muốn đuổi Tiêu Kỳ Nhiên đi.
Trương Nghị từ phía sau đi lên, khách khí nói với anh: “Tiêu tổng, mời.”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, thấp giọng nói một câu: “Buổi tối tôi đến đón em.”
Giọng điệu thuần thục giống như một người bạn trai đầy trách nhiệm.
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, liền lễ phép gật đầu với Thịnh Sóc Thành, sau đó rời đi.
Tầm mắt Giang Nguyệt vô thức lướt qua Thịnh Sóc Thành, dõi theo lưng Tiêu Kỳ Nhiên.
Thịnh Sóc Thành: ...
Vì lý do nào đó, ông không hiểu sao lại có một loại ảo giác mình là kẻ xấu đi đánh uyên ương vậy.
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên đi, Giang Nguyệt còn ôm bó hoa tươi trong ngực, có chút luống cuống tay chân, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Tại sao Thịnh Sóc Thành lại tự nhiên đến gặp cô?
Thịnh Sóc Thành ho khan hai tiếng, ánh mắt đảo qua Trương Nghị, nói với Giang Nguyệt:
“Biết chút nữa cô còn bận nên tôi cũng không làm chậm trễ việc của cô.”
Trương Nghị lập tức đi lên phía trước, từ trong túi áo lấy ra một tấm thiệp mời màu trắng viền vàng, hai tay đưa cho Giang Nguyệt:
“Đây là thư mời tham dự Liên hoan nghệ thuật hàng năm ở Vienna.”
“Thời gian là tuần sau, Giang tiểu thư có thể xem lịch trình sắp xếp. Nếu cô như cảm thấy hứng thú, có thể thay Thịnh tổng tham dự, toàn bộ chi phí của hành trình đều sẽ được thanh toán.”
Giang Nguyệt nhận lấy thiệp, không cần hỏi cũng biết, đây không phải sự kiện người bình thường có thể tham dự.
Đối với chuyến đi Vienna được sắp xếp đột ngột này, Giang Nguyệt vừa mừng vừa ngạc nhiên:
“Sao lại đột ngột như vậy?”
“Không tính là đột ngột.” Thịnh Sóc Thành nhàn nhạt nói: “Năm nào họ cũng mời tôi qua, đáng tiếc năm nay tôi có chút bận rộn, không có thời gian.”
Giang Nguyệt chợt nhớ tới, trước đó đã nghe Đỗ Thời Minh nói, đoàn kịch Bách Kiều có kế hoạch lưu diễn nước ngoài, chắc hẳn trọng lượng của đoàn kịch nói vẫn rất nặng, mới được mời tham gia sự kiện như vậy.
“Có có thời gian không?” Thịnh Sóc Thành sửa sang lại cà vạt, chậm rãi: "Đỗ Thời Minh đã được điều về Bắc Thành. Cuối tuần tôi có một người bạn cũ rất quan trọng muốn tới ôn chuyện với tôi. Vì vậy hy vọng cô có thể giúp tôi tham dự sự kiện này.”
Rõ ràng là cơ hội học tập và thăng tiến cực kỳ khó có được, nhưng Thịnh Sóc Thành lại muốn nói như một loại thỉnh cầu đối với cô, để cô bớt lo lắng không cần thiết.
Ông thực sự đối với cô rất tốt!
“Được rồi, thời gian không còn sớm.” Thịnh Sóc Thành rũ mắt xuống, liếc nhìn đồng hồ, biết đã gần đến giờ biểu diễn của Giang Nguyệt:
“Cô cứ làm việc trước đi, lát nữa suy nghĩ xong thì trả lời tôi cũng được.”
Thậm chí còn cho cô đủ thời gian để suy nghĩ.
Giang Nguyệt thật cẩn thận cất lại thư mời, vừa cảm tạ vừa trịnh trọng trả lời: “Không cần suy nghĩ. Tôi rất nguyện ý tham gia. Cám ơn ngài đã cho tôi cơ hội này.”
Cô không phải là người không biết thức thời, nếu có người cho cô cơ hội học tập và tiến bộ, cô không có lý do gì để lùi bước.
…
Sau một ngày bận rộn ở đoàn kịch, đợi đến tối Giang Nguyệt vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cổng đợi mình, cô mới hoảng hốt nhớ tới, buổi sáng quả thật có người nào đó đã nói buổi tối sẽ đến đón cô.