Trong suốt bữa tiệc tối, Tiêu Kỳ Nhiên không liếc mắt nhìn Giang Nguyệt một lần, mặc dù cô vẫn ngồi trên sô pha cách đó không xa.
Tần Di Di đi vệ sinh xong, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Nhưng trong ánh mắt lại có vẻ muốn nói lại thôi.
“A Nhiên, vừa rồi em ở trong nhà vệ sinh...”
Tần Di Di khiễng mũi chân lên, kề sát lỗ tai Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nói vài câu.
Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng lắng nghe, đáy mắt dần trở nên tối sầm, như thể có một cơn sóng biển dữ dội đang sôi trào, đen kịt không thấy đáy.
“Cô ta đúng là to gan.”
Tần Di Di nhỏ giọng nói: “A Nhiên, cũng có thể là em nghe lầm. Chị Giang Nguyệt không phải người như vậy...”
“Có phải là người như vậy hay không thì phải chờ cô ta làm mới biết được.” Mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, nhìn về phía Giang Nguyệt một cách lạnh lùng.
Giang Nguyệt vẫn dựa vào sô pha như trước, vẻ mặt vô cùng biếng nhác, giống như không thèm để ý đến bất cứ điều gì, cũng không nhìn ra được cô đang lên kế hoạch gì.
Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Giang Nguyệt có động tĩnh gì hết.
Tần Di Di có chút thiếu kiên nhẫn, cố ý lôi kéo Tiêu Kỳ Nhiên tới gần Giang Nguyệt, cười tủm tỉm đi qua chào hỏi.
“Chị Giang Nguyệt, em đến mời rượu chị.”
Giọng nói của cô ta lanh lảnh rõ ràng, ở trong đại sảnh đặc biệt vang dội, lúc này đã có vài người nhìn sang.
Kỳ thật tất cả mọi người đều chờ mong vở kịch hay này, nghĩ xem Giang Nguyệt và Tần Di Di có thể làm ra được chuyện gì hay ho không.
Nhưng chờ lâu như vậy còn chưa thấy hai người nói với nhau một câu, khó tránh khỏi sẽ có chút thất vọng.
Hiện tại cuối cùng cũng thấy hai người bắt đầu nói chuyện, ai nấy đều đã bắt đầu chuyển hướng chú ý sang đây.
Giang Nguyệt thờ ơ, vẻ mặt không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn Tần Di Di.
Giống như đang xem cô ta diễn xuất.
Trong lòng Tần Di Di sốt ruột, lo lắng Giang Nguyệt sẽ thật sự không làm gì, vậy những lời cô ta nói với Tiêu Kỳ Nhiên không phải sẽ thành nói suông sao?
Lúc nãy trước khi đi tới, Tần Di Di đã chú ý trước mặt Giang Nguyệt có một ly chất lỏng thoạt nhìn giống như nước trái cây, đã để lâu rồi nhưng không đụng vào dù chỉ một lần.
Theo suy đoán của Tần Di Di, chắc chắn có thứ gì đó trong ly nước trái cây kia.
Vì cô không thể uống rượu nên Giang Nguyệt đã đặc biệt chuẩn bị nước trái cây để đảm bảo an toàn, chờ cô dính bẫy. Và tất cả những gì cô phải làm là uống ly nước trái cây này.
Chỉ có như thế, cô mới có thể khiến Giang Nguyệt thân bại danh liệt, từ nay về sau biến mất khỏi thế giới của Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghĩ đến đây, Tần Di Di nở một nụ cười ngây thơ, chỉ vào ly nước trái cây kia: “Chị Giang Nguyệt, em có thể uống ly nước này được không?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Giang Nguyệt khựng lại, bất động nhìn cô ta.