“Người phụ nữ này không thể so sánh được với Giang Nguyệt, rốt cuộc con cảm thấy cô ta tốt ở điểm nào?”
Cho dù cách một cánh cửa, Tần Di Di cũng có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tô Gia Lan:
“Tìm một người phụ nữ như vậy so với việc tùy tiện kéo một người nào đó trên đường về nhà xem mắt kết hôn thì có gì khác nhau đâu chứ?”
Tô Gia Lan nổi giận đùng đùng thốt ra những câu nói này, sau đó lạnh lùng nói tiếp:
“Giang Nguyệt, đưa tôi ra ngoài hít thở không khí, để cho nó tự mình suy ngẫm lại đi.”
Giang Nguyệt cúi đầu đáp lại, đứng dậy, chuẩn bị mở cửa trước, sau đó đưa Tô Gia Lan ra ngoài.
Lúc mở cửa ra, Tần Di Di vẫn đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên là cô không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Bị sỉ nhục đến cực điểm như vậy, cô ta đã thật sự rơi nước mắt.
“Bác gái, là cháu không tốt, khiến cho bác thất vọng. Nhưng đó là chuyện của cháu, không liên quan gì đến A Nhiên, bác đừng trách anh ấy.”
Tô Gia Lan sửng sốt, không ngờ Tần Di Di lại đứng ở cửa nghe lén, trên mặt càng không thể giấu được sự tức giận.
Sắc mặt bà trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh lùng hơn, bà đưa mắt nhìn Tần Di Di, nói: “Tôi cũng không nói đó không phải là chuyện của cô.”
“Cha mẹ cô chưa từng dạy cô việc nghe lén người khác nói chuyện là rất thất lễ sao?”
Câu nói này thực sự là một sự sỉ nhục không thương tiếc, khiến Tần Di Di không thể đứng vững. Cô cắn môi, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
“Không liên quan gì đến cha mẹ của cháu, xin bác hãy tôn trọng họ.”
Như thể nghe được một câu nói đùa, Tô Gia Lan cười nửa miệng nói: “Sự tôn trọng của người khác là do mình giành lấy được, chứ không phải chờ người khác bố thí cho đâu, cô gái à.”
…
Cuộc gặp gỡ tối nay, thực sự không vui chút nào.
Tần Di Di nằm gọn trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên khóc lớn một hồi, áo anh cũng đã ướt đẫm nước mắt của cô, nhưng cô vẫn thấy ấm ức không thôi.
Khóc mãi đến khi mệt lả, giọng nói nghẹn ngào của Tần Di Di vang lên, đôi mắt sưng húp ngấn lệ:
“A Nghiên, có phải em rất vô dụng không, đến nỗi khiến bác gái cực kỳ thất vọng về em?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, nhìn có chút không yên lòng.
Một lúc sau anh ta phản ứng lại, trầm giọng nói: “Không có, em rất tốt.”
Tần Di Di cắn môi, cả người không ngừng run lên vì khóc quá nhiều: “Nhưng bác gái rất chán ghét em, bác ấy thích chị Giang Nguyệt hơn.”
So sánh biểu hiện của Giang Nguyệt và chính mình vừa rồi, cùng với những lời mà Tô Gia Lan nói, Tần Di Di cảm thấy chúng như một cái tát rất nặng nề.
Khoảng cách giữa cô và Giang Nguyệt khiến cô cảm thấy rất tự ti.
Tần Di Di vẫn luôn biết Giang Nguyệt ưu tú hơn mình rất nhiều.
Nhưng vậy thì đã sao?