“Nhưng em lại chưa từng nói một câu nào là em có yêu tôi hay không yêu tôi. Điều đó khiến tôi bế tắc không biết em coi tôi là kim chủ hay là cái gì khác.”
Sao cô lại có thể nói ra điều đó?
Giang Nguyệt mím môi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Con gái nên nói lời yêu ra khỏi miệng sao?”
Cô nghĩ rằng ít nhất hắn ta có thể cảm nhận được điều đó.
“Vì sao con gái không thể nói ra?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi ngược lại: “Nếu em không nói với tôi, tôi sẽ lo lắng rằng những gì tôi làm là vô ích.”
“Sau khi tôi nắm quyền điều hành Tiêu gia từ cha tôi, khi tôi có quyền lên tiếng và quyền lãnh đạo tuyệt đối trong gia đình. Nhưng nếu em từ chối tôi thì sao? Nếu em không muốn ở bên tôi thì sao? Nếu em nói, em từ đầu đến cuối chỉ đối xử với tôi như đối với ân nhân, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi cần em cho tôi tín hiệu trước, tôi mới có thể hành động các bước tiếp theo.” Tiêu Kỳ Nhiên nói rất bình tĩnh: “Nếu không rủi ro là quá lớn, không đáng.”
“Sao lại không đáng?”
“Vì em, mới đáng giá.”
Đêm khuya thật sự là quá yên tĩnh, khi giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rơi xuống, xung quanh trống trải không có hồi âm.
“Anh làm như vậy là không đúng, phương thức của anh sai rồi.” Chóp mũi Giang Nguyệt hơi chua xót: “Chuyện tình cảm cũng không phải là nói chuyện làm ăn, làm sao còn cần tín hiệu gì...”
Giọng nói hắn trầm thấp khiêm tốn: “Đó là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm, được chứ?”
Hắn ôm cô, trong hơi thở ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, trong lòng lại phiền muộn chán nản, hắn rất khó để khống chế bản thân quá lâu, rốt cuộc vẫn cúi xuống hôn cô.
Rất mãnh liệt, lại rất cuồng nhiệt mà hôn cô.
Khi nụ hôn kết thúc, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, gần như đây là phản ứng theo bản năng.
Lần này cô không né tránh.
Giống như rất nhiều thói quen, đã ăn sâu vào trong tận xương tủy, giống như từng dấu ấn khắc sâu vào trong xương cốt của cô.
Cơ thể cô run rẩy một cách không thể kiểm soát.
Cho đến khi hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Giang Nguyệt cảm thấy mình vừa đáng khinh bỉ lại tự ti. Lúc cô không có gì, cô liền dùng phương thức ti tiện tới gần anh. Hiện tại khi cô bị anh thương tổn khắp người, thân thể cô vẫn không khống chế được mà tiếp nhận anh.
Giang Nguyệt bị hôn đến hai chân đều nhũn ra, mê man mở mắt ra, tay cô vô thức nắm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, lơ đãng lộ ra cảm giác ỷ lại.
Cô dựa vào anh theo bản năng.
“Khi tôi hôn em, cảm giác có giống như khi anh ta hôn em không?” Câu hỏi của Tiêu Kỳ Nhiên chứa sự cáu kỉnh:
“Cảm giác được hôn bởi hai người đàn ông khác nhau trong một đêm như thế nào?”
Trước mắt Giang Nguyệt đã bắt đầu mờ mịt, cô lắc đầu: “Tôi không có...”
“Không có gì? Không có cho em cảm giác tốt hơn sao?” Ánh mắt hắn rất sâu:
“Là phương diện nào không tốt, hay là tôi hôn không đủ để làm cho em cảm thấy sảng khoái?”
“Im miệng!” Lỗ tai Giang Nguyệt nóng đến sắp bùng cháy: “Anh đúng là vô liêm sỉ.”
“Tôi đang hỏi em đấy, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiênkhông nhanh không chậm, rất thành thạo nói:
“Tôi tốt hơn, hay anh ta tốt hơn?”
“Đừng hỏi loại vấn đề này.” Hô hấp của Giang Nguyệt phập phồng, nhịn không được nói:
“Tôi và bác sĩ Kiều căn bản chưa từng hôn, cũng không phải như anh tưởng tượng.”
Nghe được một câu này, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu sao lại có một loại sung sướng không thể giải thích được.
Lại nhìn chiếc áo gió trên người Giang Nguyệt, càng không vừa mắt, vì thế hắn đưa tay muốn cởi cho cô.