“Bây giờ, trò chơi bắt đầu!” Thượng Trạch Văn vô cùng nghiêm túc nhắm mắt lại, hắn xoay người quay lưng về phía Giang Nguyệt:
“Bảo bối, tôi đếm từ một đến một trăm, đếm xong tôi sẽ đến bắt em.”
Thượng Trạch Văn nhắm mắt lại, trong giọng nói của hắn cất giấu vô số ý cười, chỉ là nụ cười này làm cho người khác không rét mà run…
“Em phải trốn kỹ đấy.”
Thượng Trạch Văn xem ra là rất vui vẻ chơi trò chơi, hắn lập tức bắt đầu nhắm mắt đếm.
Lúc này, Giang Nguyệt ép buộc mình phải bình tĩnh lại.
Lúc này cô mới phát hiện, không biết có phải bản thân bị bong gân ở chân hay không khi được đưa tới đây sau khi bị choáng váng, cổ chân trái của cô căn bản là không dùng được lực.
Mỗi bước đi, đều giống như đang đi trên lưỡi dao, đau đến nỗi khiến cô thở dốc, nhưng cô vẫn không dám phát ra âm thanh.
Cô cố gắng di chuyển thân thể, nhặt con dao vừa rồi Thượng Trạch Văn ném trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay, làm vũ khí phòng thân.
Vừa rồi Giang Nguyệt nhạy bén chú ý tới, Thượng Trạch Văn chỉ lo quan tâm đến cô, mà quên mất con dao này.
Đó chính là sơ suất lớn nhất của hắn khi chìm đắm vào dục vọng.
Hình thể và trạng thái của nam và nữ chênh lệch nhau, hơn nữa với tình huống hiện tại, Giang Nguyệt không thể dùng con dao này để giết Thượng Trạch Văn, nhưng cô cảm thấy, cái này ít nhất là có thể dùng để tự vệ.
Huống hồ, Thượng Trạch Văn không còn có vũ khí, cô có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân ở mức tối đa.
Sau đó, cô ngay lập tức tập trung tất cả sự chú ý của mình vào chiếc điện thoại di động cách cô mười mét.
Vừa rồi cô bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức của chiếc điện thoại di động đặt ở đó, đó chính là đồng hồ báo thức cô tự đặt cho mình nửa tiếng trước.
Hiện tại chỉ cần đi qua đó, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cầu cứu cho Tiêu Kỳ Nhiên, anh nhất định sẽ lập tức chạy tới cứu cô.
Cô rất tin tưởng vào điều này.
Giang Nguyệt chậm rãi nhấc chân lên, ngay cả tiếng bước chân rơi trên mặt đất của cô cũng rất nhẹ. Tận lực không để cho Thượng Trạch Văn thông qua âm thanh để phán đoán vị trí của cô.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Thượng Trạch Văn, hắn rất tuân thủ quy tắc trò chơi, vẫn đưa lưng về phía cô, hắn đã đếm đến số ba mươi lăm.
“Trốn xong chưa?” Hắn có chút gấp gáp, đếm đến một nửa thì hỏi.
“Vẫn chưa.” Giang Nguyệt quay đầu đáp lại hắn, cô tiếp tục di chuyển bước chân, cắn răng chịu đựng sự đau đớn, dùng chút sức lực cuối cùng, đi đến sờ vào chiếc điện thoại được đặt ở trong góc.
Khi cô chạm đến vào ốp điện thoại, ngón tay cô run lên vì phấn khích, màn hình điện thoại cũng sáng lên nhanh chóng.
Tín hiệu chỉ có một vạch.
Có vô số cuộc gọi nhỡ, khi cô nhìn thấy nhật ký cuộc gọi của Tiêu Kỳ Nhiên, trong nháy mắt mắt cô đỏ lên.
Cô rất muốn gọi cho anh.
Nhưng Giang Nguyệt biết rất rõ, chỉ cần cô lên tiếng gọi điện thoại cầu cứu, Thượng Trạch Văn sẽ dừng lại mọi hành vi săn bắn của hắn, tất cả thời gian vất vả lắm cô mới tranh thủ được, đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Người muốn cứu cô chạy tới đây cũng cần thời gian, cô không thể đả thảo kinh xà được.
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, bàn tay bị bỏng của cô không thể uốn cong lại được, cô chỉ có thể đặt điện thoại lên cổ tay phải, dùng tay trái đánh hai chữ vào hộp thoại với Tiêu Kỳ Nhiên.
[Cứu tôi]
Khi cô ấn nút gửi đi, nhìn hai chữ đang đảo quanh trên hộp thoại tin nhắn, trong lòng cô nhất thời thắt lại. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào vòng tròn đang quay, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải gửi thành công.
Tín hiệu vẫn còn yếu nhưng cuối cùng tin nhắn cũng đã được gửi đi, cô thở phào nhẹ nhõm, tắt màn hình điện thoại rồi đặt nó về vị trí cũ.
Hiện tại chỉ cần tìm cách tiếp tục giữ chân Thượng Trạch Văn là được rồi.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói của Thượng Trạch Văn đột nhiên vang lên phía sau Giang Nguyệt, khoảng cách gần đến mức hơi thở của hắn phả lên cổ cô.
Nóng rát.
Đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.
Cơ bắp toàn thân cô cứng đờ, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của Thượng Trạch Văn.