Chương 99
Mặc dù anh và Tuyết Loan tuyệt nhiên không thể ở bên nhau, nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, khi ở Mỹ Tiểu Kiệt khá quý mến Tuyết Loan. Thế mà bây giờ thằng bé lại có vẻ bài xích việc Tuyết Loan thành người một nhà với mình, anh tưởng nếu chuyện này là thật thằng bé phải vui vẻ đồng ý chứ. Anh ngẩng đầu hỏi con: “Con không thích dì Tuyết Loan à?”
Tiểu Kiệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lát sau nhỏ giọng nói: “Không phải không thích, chỉ là chưa thích đến mức muốn dì ấy làm mẹ con”
Tiểu Kiệt rất muốn có mẹ, nhưng không phải ai cũng có thể là mẹ cậu đâu. Hoàng Tuấn Khải nghe vậy cười nói: “Vậy thì con thích ai hả?”
Tiểu Kiệt không nghĩ ngợi liền đáp: “Chị xinh đẹp ạI”
Hoàng Tuấn Khải ngớ người, Tiểu Kiệt vẫn mở to mắt nhìn anh.
Hoàng Tuấn Khải lặng người một lúc, cau mày nói: “Ăn cho xong đi, đừng nói lung tung nữa”
Tiểu kiệt bu môi, vừa nhắc đến chị xinh đẹp một cái ba liền mặt nặng mày nhẹ. Cậu thực sự không hiểu nổi ba, rõ ràng ba thích chị xinh đẹp kia mà, thế sao không cho cậu nhắc đến chị ấy kia chứ. Nếu chị xinh đẹp có thể làm mẹ cậu thì thật tốt, Tiểu Kiệt chống hai tay lên má, giống hệt ông cụ non nói: “Nhớ chị xinh đẹp quá đi mất!”
Hoàng Tuấn Kh Thằng bé mới nhìn thấy Kiều Nhã Linh một lúc, thậm chí còn chưa nói chuyện với cô, thế mà lại bày ra vẻ mặt như thể hai người họ thân thiết lắm không bằng. Hoàng Tuấn Khải càng nghĩ càng không hiểu tại sao Tiểu Kiệt lại thích Kiều Nhã Linh đến thế. Thằng bé vẫn tiếp tục trưng ra biểu cảm như thể xa cách lâu ngày với người yêu, Hoàng Tuấn Khải hết nói nổi, nghiêm giọng nhắc nhở con: “Thức ăn sắp nguội hết rồi kìa!”
Tiểu Kiệt bưồn bực ăn cơm, hai bên má căng tròn trông vô cùng đáng yêu, nhưng lông mày lại nhíu chặt lại, dáng vẻ suy tư khiến người khác nhìn mà buồn cười. Tiểu Kiệt cảm thấy ba mình ngày càng đáng ghét, hở cái là mắng cậu, còn đâu người cha yêu cậu vô bờ bến như xưa nữa. Tiểu Kiệt rầu rĩ cảm thán trong lòng, trước khi bị ghẻ lạnh, có lẽ cậu phải cuốn gói ra đi mất thôi…
Hai người đang ăn bữa sáng, Kiến Quốc từ bên ngoài bước vào, thông báo đã chuẩn bị xong xe. Hoàng Tuấn Khải gật đầu, Kiến Quốc.
tiếp tục báo cáo một số công việc. Tiệt ở bên cạnh nghe chẳng hiểu gì cả, cậu nhóc âm thầm quan sát Kiến Quốc, cảm thấy ông chú này không tồi. Dáng dấp cao ráo, gương mặt ưa nhìn, trông có vẻ là một người rất đáng tin cậy. Hôm qua cậu đói ông chú này còn mua đồ ăn cho cậu nữa, trong mắt Tiểu Kiệt, Kiến Quốc đã ghi được điểm cộng rất lớn.
Hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau, đột nhiên một giọng nói trẻ con xen vào: “Chú ơi, chú làm bố cháu được không?”
Cả hai người đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Kiệt. Thằng bé chớp chớp mắt, mong chờ nhìn Kiến Quốc. Bây giờ Kiến Quốc mới nhận ra lời Tiểu Kiệt ban nãy là nói với mình, anh ta toát mồ hôi hột, lén lút nhìn Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải sắc mặt đen như đít nồi, bộ dạng hận không thể đánh nát đít Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt bị ba chiếu tướng có chút sợ sệt, nhưng cậu cũng chỉ là đang lo cho tương lai của mình thôi mà. Nếu ba định vứt bỏ cậu, cậu phải tìm một người ba khác chứ. Kiến Quốc lại không tệ chút nào, là người có thể nương tựa, thế nên cậu quyết định chọn Kiến Quốc làm người ba “dự phòng” của mình. Tiểu Kiệt bỏ qua ánh mắt như muốn phóng hỏa giết người của ba mình, tiếp tục nói chuyện với Kiến Quốc: “Chú đẹp trai, chú có muốn làm ba cháu không?”
Kiến Quốc rút khăn tay lau mồ hôi, trước ánh mắt đầy mong đợi của Tiểu Kiệt, khó xử nói: “Cậu chủ, chuyện này… có lẽ là không được, cháu có ba rồi mà”
Tiểu Kiệt nghe vậy buồn bã hẳn, đúng là hiện giờ cậu đang có ba, nhưng tương lai thì không ai nói trước được điều gì. Tiểu Kiệt thuyết phục Kiến Quốc: “Cháu sắp không có ba nữa rồi, chú làm ba cháu đi. Cháu rất đáng yêu, cũng ngoan ngoãn vâng lời, cho gì ăn nấy, nuôi không tốn nhiều cơm đâu ạ”
Hoàng Tuấn Khải vẫn lửa giận ngút trời ngồi một chỗ, tên nhóc này dám nói nhăng nói cuội, muốn người khác làm ba mình trước mặt anh.
Thằng nhóc này coi anh là không khí sao? Anh mới dọa nó vài câu, nó đã vội vàng đi tìm người ba khác rồi. Anh nuôi nấng nó bao lâu nay, thế mà nó lại phũ phàng với anh như này đây. Hoàng Tuấn Khải lạnh giọng nói: “Hoàng Tuấn Kiệt, có phải con chán sống rồi không hả?”