Chương 344
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô gắn giọng nói: “Trần Mai Hương, bà đừng có mà động đến mẹ tôi. Bà phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, khiến tôi mất đi mẹ, rồi lại ác độc đuổi một đứa trẻ như tôi ra khỏi nhà. Bà đã gây ra bao nghiệp chướng như vậy, bà không thấy bản thân quá kinh tởm sao? Hơn nữa, con gái bà cũng chả sạch sẽ gì cho cam đâu. Cô ta phải chăm chỉ lên giường với đàn ông lắm mới có được mấy vai diễn quèn đó”
Kiều Phương Ly tái mặt, còn Trần Mai Hương càng trở nên điên tiết hơn. Bà ta hất đổ ly rượu trong tay cô, khiến nó vỡ tan tành dưới đất. Bà ta nghiến răng, ánh mắt như muốn giết người: “Mày dám nói con tao như thế à? Năm đó không phải mày muốn hại chết còn tao sao? Mày bắt nạt con gái tao nên những việc tao làm với mày chẳng có gì là sai cả. Hôm nay tao nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con gái tao, cho cái loại đàn bà lăng loàn như mày một bài học.”
Trước vẻ mặt hung tợn của Trần Mai Hương, Kiều Nhã Linh không hề sợ hãi, cô lạnh lùng nói: “Bà thì làm gì được tôi? Bà định giết tôi sao?”
giận đến mức hồ đồ rồi. Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Làm gì thì cũng nên nghĩ đến hậu quả, chí ít cũng nên nghĩ cho con gái bà đi. Tôi mà có người mẹ như bà tôi cũng nhục nhã không biết giấu mặt đi đâu.”
Mọi người xung quanh liên tục chỉ trỏ Trần Mai Hương. Lời nói của bà ta tục tĩu, giọng điệu chanh chua, lại có những hành động cục xúc như kẻ vô học
. Kiều Phương Ly cảm thấy rất xấu hổ, hai mẹ con bọn họ đã trở thành tâm điểm bàn tán. Kiều Phương Ly dù sao cũng là diễn viên, mẹ cô ta làm cô ta xấu mặt như vậy, cô ta không thể để mọi chuyện tệ hơn.
Kiều Phương Ly túm tay mẹ mình, nài nỉ: “Mẹ ơi, chúng ta đi thôi, con xin mẹ đấy!”
Trần Mai Hương là người đầu óc nông cạn hẹp hòi, suy nghĩ thiển cận, không hiểu được mình đã gây ra chuyện làm ảnh hưởng đến con gái mình. Bà ta căm ghét Kiều Nhã Linh, trong đầu bà ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm cho Kiều Nhã Linh biến mất khỏi thế gian này. Trần Mai Hương không nghe lời con gái khuyên nhủ, tức giận nói: “Tại sao tao phải đi, người sai là nó chứ không phải là tao. Kiều Nhã Linh, nếu bây giờ mày muốn tao bỏ qua cho mày thì quỳ xuống đây xin lỗi mẹ con tao. Một con bọ bẩn thỉu hôi hám như mày bao giẫm một cái là chết, mày nên biết điều đi”
Kiều Nhã Linh cười khẩy, cảm thấy Trần Mai Hương thật quá đáng thương. Bà ta cứ sống mãi dưới đáy giếng, coi trời bằng vung, khiến người khác không khỏi coi thường.
Kiều Nhã Linh mỉa mai nói: “Tôi cảm thấy tội nghiệp thay cho con gái bà, có một người mẹ như bà thật nhục nhã biết bao. Bà tưởng bây giờ mình cao sang quyền quý lắm à? Bà cũng chỉ là một tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tâm địa độc ác xấu xa. Bà đừng có tự phụ quá, cẩn thận ác giả ác báo đấy!”
“Mày…”
Kiều Nhã Linh hất tay bà ta ra, Trần Mai Hương ngã xuống đất. Kiều Nhã Linh từ trên cao rũ mắt nhìn bà ta, cười nhạt: “Bà có cảm thấy cảnh tượng này rất quen không? Chỉ có điều, vị trí của chúng ta đã thay đổi. Trần Mai Hương, tôi đã không muốn để ý đến bà thì bà cũng đừng động vào tôi. Sống yên ổn ngày nào thì hay ngày ý đi, báo ứng có thể ập đến bất cứ lúc nào đấy”