Chương 302
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt cuồng loạn đầy phẫn nộ của anh, trong đấy dường như đang viết năm từ, anh sẽ hủy hoại cô.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng ngắc đến đáng sợ, anh bây giờ giống như một con thú phát điên, vòng tay anh như gọng kìm khiến cơ thể Kiều Nhã Linh đau đớn. Hoàng Tuấn khải không nói một lời nào, anh đi vào phòng khách, ném cô lên ghế sô pha.
Kiều Nhã Linh vội vàng bò dậy lùi về sau, nhưng Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng đổ ập lên người cô, kéo cô về phía mình.
Sắc mặt anh âm u cực điểm, hành động thô bạo, anh xé rách chiếc áo trên người cô, dùng sức giật nó xuống. Kiều Nhã Linh hoảng hốt ôm chặt người mình, ngăn anh lại: “Hoàng Tuấn Khải, anh bị điên à? Anh cút đi cho tôi, anh không thể làm thế!”
Mặc dù đang là ban ngày và bọn họ đang ở phòng khách, nhưng Hoàng Tuấn Khải không để tâm, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải chiếm đoạt được cô. Một tay anh hạ xuống nơi mềm mại của cô, thô bạo nắn bóp. Sau đó Hoàng Tuấn Khải đưa tay đến lưng quần cô, muốn kéo nó xuống. Cả quá trình Hoàng Tuấn Khải đều không nói lời nào, anh từ trên cao lạnh lùng nhìn cô, như vị chúa tể đang trừng phạt kẻ tội đồ.
Kiều Nhã Linh sợ hãi co người lại, Hoàng Tuấn Khải hành động như thể phát điên, cô không ngờ lời nói của mình lại khiến anh giận dữ đến như vậy.
“Anh… không thể”
Kiều Nhã Linh điên cuồng vùng vẫy phản kháng, Hoàng Tuấn Khải túm lấy tay cô áp trên đỉnh đầu, chân anh đè lên đùi cô, không cho cô cử động. Hoàng Tuấn Khải dùng lực rất mạnh, cổ tay cô đau như muốn vỡ nát.
Sự sợ hãi hoang mang, nhục nhã tức tưởi dội vào lòng Kiều Nhã Linh, cô gào lên: “Tên khốn, anh buông tôi ra! Anh cút đi, đừng có chạm vào tôi.”
Anh miết mạnh môi cô, hơi thở tàn bạo nguy hiểm của anh tràn ngập xung quanh, anh khàn giọng nói: “Kiều Kiều, em càng muốn tránh né anh, anh sẽ càng ép buộc em ở bên mình. Em nói anh “bẩn sao? Được thôi, vậy thì anh sẽ vấy bẩn eml”
Hoàng Tuấn Khải nói rồi giật tung khóa quần của Kiều Nhã Linh, bàn tay to lớn chen vào bên trong. Cơ thể Kiều Nhã Linh không ngừng run rẩy, Hoàng Tuấn Khải bây giờ đã là một con ngựa đứt cương, dù có làm thế nào cũng không thể ngăn cản. Kiều Nhã Linh vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng đành bất lực buông bỏ.
“Ring… ring..”
Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Tuấn Khải đột nhiên vang lên.
Anh khựng người lại, sau đó tiếp tục nhấm nháp cơ thể Kiều Nhã Linh.
Thế nhưng chuông điện thoại không ngừng reo quấy nhiễu Hoàng Tuấn Khải, cuối cùng anh buông Kiều Nhã Linh ra. đứng dậy đi ra ngoài. Sắc mặt Kiều Nhã Linh trắng bệch, cô vội vàng lấy quần áo che đi người mình. Hơi thở cô dồn dập, cánh môi tái nhợt, hành động vừa rồi của anh như thể đang trừng phạt cô, không chút nhẹ nhàng mà vô cùng mạnh bạo hung hăng.
Việc anh làm với cô chẳng khác gì những kẻ bắt cóc cô đã làm hôm đó. Kiều Nhã Linh nhớ về đứa con trong bụng đã mất của mình, càng thêm đau lòng hơn. Không phải anh không yêu cô nên mới không cần đứa bé ấy sao? Thế nhưng bây giờ anh lại muốn cưỡng đoạt cô, khiến cô chịu đau đớn tủi nhục. Kiều Nhã Linh cuộn tròn người trên ghế, nước mắt lặng lẽ chảy dài.
Hoàng Tuấn Khải bước ra ngoài nhận điện thoại, người gọi tới là Quang Đăng, anh ta là bác sĩ riêng của Tuyết Loan ở Anh.
“Có chuyện gì thế?”
Quang Đăng rất ít khi gọi điện cho Hoàng Tuấn Khải, trừ phi Tuyết Loan xảy ra vấn đề gì đó. Hoàng Tuấn Khải có linh cảm không hay, quả nhiên ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Quang Đăng đầy lo lắng: “Tình hình sức khỏe gần đây của Tuyết Loan rất xấu, từ khi cô ấy về Việt Nam, dường như tinh thần đã phải chịu nhiều đả kích. Hiện tại cô ấy cần phải làm phẫu thuật, thế nhưng thể chất lại vô cùng yếu, ca phẫu thuật lần này sẽ đặc biệt khó khăn”
Lông mày Hoàng Tuấn Khải nhíu chặt lại, vẻ mặt anh không giấu được sự lo lắng. Tuyết Loan từ trước đến giờ vốn ốm yếu, bệnh tật triền miên quanh năm, đã không ít lần thập sinh ra tử. Lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng, Hoàng Tuấn Khải không khỏi cảm thấy bất an. Quang Đăng tiếp tục nói: “Chủ tịch Hoàng, cô Tuyết Loan vẫn thường xuyên nhắc đến anh.
Lần này bệnh tình chuyển biến xấu, cô ấy muốn gặp anh trước khi vào phòng phẫu thuật. Anh có thể sắp xếp công việc, đến London một chuyến được không?”