Chương 392
Kim tiêm đâm vào tay đau ơi là đau, nhìn thấy ống xi lanh đựng máu đỏ chót là Tiểu Kiệt sợ tái cả mặt. Kiều Nhã Linh an ủi: “Đi khám thì nhất định phải lấy máu, đến lúc ý nếu Tiểu Kiệt sợ thì hãy nhắm mắt vào, đừng nhìn bác sĩ tiêm là được. Hoặc Tiểu hãy nắm tay mẹ thật chặt, như vậy thì con sẽ không cảm thấy sợ nữa”
Kiều Nhã Linh hết lời trấn an Tiểu Kiệt, một lúc sau thì thằng bé mới bình tĩnh hơn. Tiểu Kiệt tuy sợ nhưng vì có Kiều Nhã Linh ở bên cạnh nên cũng an tâm phần nào. Tiểu Kiệt cũng nhân cơ hội này làm nũng với Kiều Nhã Linh, đòi cô ôm mình: “Mẹ ôm con đi, thế thì con sẽ đỡ sợ hơn đó”
Kiều Nhã Linh bật cười, bế Tiểu Kiệt lên ôm vào lòng. Tiểu Kiệt vô cùng hưởng thụ vòng tay mềm mại của Kiều Nhã Linh, giống như một chú gấu nhỏ túm chặt lấy người cô.
Trên người Kiều Nhã Linh có một mùi hương êm dịu khiến Tiểu Kiệt rất dễ chịu. Thằng bé ngẩng đầu cười tít mắt với cô: “Mẹ ơi, người mẹ ấm quá, còn thơm nữal”
Kiều Nhã Linh mỉm cười xoa đầu Tiểu Kiệt, dịu dàng nói: “Người Tiểu Kiệt cũng mềm mại này, giống như một cục bông ấy”
Tiểu Kiệt nghe vậy thì vô cùng vui vẻ: “Thật ạ?”
Ánh mắt Kiều Nhã Linh nhìn Tiểu Kiệt đầy tình cảm: “Ừ, mẹ thích ôm Tiểu Kiệt lắm! Con là cậu bé đáng yêu nhất trên đời này”
Tiểu Kiệt nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh giống như đang phát sáng. Nhìn thằng bé nhỏ nhắn, trắng trẻo lại đáng yêu vô cùng, khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng yêu thương. Hai người cười đùa vui vẻ với nhau, quấn quýt giống như mẹ con thực sự. Tiểu Kiệt dựa vào lòng Kiầu Nhã Linh, tươi cười nói: “Mẹ ơi, sau này mỗi lần con đi khám sức khỏe mẹ đưa con đi nhé?
Có mẹ ở đây cùng con thì con sẽ không sợ gì nữa”
Gương mặt của Kiều Nhã Linh trở nên ảm đạm hơn nhiều, cô không nói gì mà chỉ vuốt tóc Tiểu Kiệt, nhìn thằng bé bằng đôi mắt buồn bã.
Chính Kiều Nhã Linh còn không biết, mình có thể ở bên Tiểu Kiệt được bao lâu. Nên cô không thể hứa với thằng bé điều gì cả. Rồi có một ngày hai người sẽ chia ly, không biết đến bao giờ mới gặp lại.
Cô sẽ mãi nhớ đến Tiểu Kiệt với những hồi ức đẹp đẽ nhất, còn Tiểu Kiệt còn nhớ đến cô không, Kiều Nhã Linh không biết được. Có lẽ, khi gặp gỡ và quen biết nhiều người xinh đẹp dịu dàng hơn cô, Tiểu Kiệt sẽ nhanh chóng quên cô thôi. Sau cùng, cô cũng chỉ là một người qua đường vô tình lướt qua thế giới rộng lớn của thằng bé.
Hai người nói chuyện một hồi thì bác sĩ bước ra gọi: “Bé Tiểu Kiệt chuẩn bị vào lấy máu nhé! Cô Kiều Nhã Linh cũng vậy, hai người vào đi”
Kiều Nhã Linh ngẩn người, bối rối đứng lên: “Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ đưa Tiểu Kiệt đến khám sức khỏe thôi”
Bác sĩ cười nói: “À, mọi lần Tiểu Kiệt và ba cháu đều khám sức khỏe cùng nhau. Cô đã mất công đến đây rồi thì khám luôn, anh Hoàng cũng dặn trước với chúng tôi c này cũng không có gì to tát đâu, khám sức khỏe là chuyện tốt mà?
Kiều Nhã Linh chỉ là bất ngờ khi cô đột ngột bị gọi đi lấy máu, nghe bác sĩ nói vậy thì cô cũng không thắc mắc gì nữa. Kiều Nhã Linh nghĩ thế cũng tốt, lâu rồi cô chưa đi khám sức khỏe, bây giờ khám một thể xem thế nào. Kiều Nhã Linh dắt tay Tiểu Kiệt vào phòng xét nghiệm, chuẩn bị chờ lấy máu.
Lúc bác sĩ rút ống tiêm ra, Tiểu Kiệt nhắm tịt mắt, tay còn lại bám chặt vào người cô. Kiều Nhã Linh ân cần võ lưng Tiểu Kiệt an ủi, thẳng bé cuối cùng đã vượt qua nỗi sợ, không kêu không khóc, chỉ mím chặt môi để bác sĩ làm việc. Kiều Nhã Linh mỉm cười khen ngợi Tiểu Kiệt: “Con giỏi lắm!”
Mặt Tiểu Kiệt vẫn còn hơi tái, nhưng vẫn mỉm cười với cô. Tiếp đến là Kiều Nhã Linh, từ bé đến giờ cô vốn không sợ kim tiêm, vậy nên từ đầu đến cuối đều vô cùng bình thản. Tiểu Kiệt trầm trồ nhìn cô: “Mẹ giỏi quá đi!”
Lấy máu xong xuôi, Kiều Nhã Linh đưa Tiểu Kiệt ra ngoài. Ở bên trong, người bác sĩ nhìn chăm chằm bóng lưng họ cho đến khi biến mất sau cánh cửa. Anh ta lắc nhẹ hai ống đựng máu trong tay mình, chậm rãi lấy điện thoại ra. Hoàng Tuấn Khải hiện đang vẫn ở Mỹ giải quyết nốt công việc, điện thoại gọi tới khi anh vừa mới trở về khách sạn. Hoàng Tuấn Khải lười biếng ngồi trên ghế, vừa tháo cà vạt vừa nghe điện thoại: “Chủ tịch Hoàng, tôi đã lấy được máu của cô Kiều Nhã Linh rồi”
Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười hài lòng: “Tốt lắm, cậu cứ theo kế hoạch mà làm đi”
Người bác sĩ kia trả lời: “Vâng”
Ngón tay Hoàng Tuấn Khải gõ nhẹ trên bàn, sắc mặt anh thâm trầm: “Nhớ không được tiết lộ chuyện này cho ai, nếu không, hậu quả tự cậu gánh chịu”
Anh ta đáp: thưa chủ tịch”
Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải xa xăm, anh đột nhiên hỏi: “Cô ấy có nghỉ ngờ gì không?”
Người bác sĩ kia biết “cô ấy” trong lời nói của Hoàng Tuấn Khải ám chỉ ai, anh ta trả lời: “Ban đầu cô ấy khá bất ngờ, nhưng tôi đã nói theo lời chủ tịch đã dặn trước, nên cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì cả”
“Được rồi, cứ thế mà làm”
Hoàng Tuấn Khải cúp máy, vứt điện thoại lên bàn. Anh ngả người trên ghế, gương mặt lạnh lùng có chút ảm đạm. Đây là chuyện anh đã phải lên kế hoạch rất cẩn thận, anh sẽ không để Kiều Nhã Linh biết được. Đến khi mọi chuyện rõ ràng, anh sẽ nói sự thật với cô.
Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ hút một điếu thuốc, đôi mắt anh trở nên mờ mịt. Sau khi hiểu ra tất cả, cô sẽ trở về bên anh chứ?