Chương 203
Một người đồng nghiệp khác đi qua chỗ ngồi của cô, không thấy hoa ở trên bàn liền trêu cô. Trước đó Kiều Nhã Linh liên tục được nhận hoa, mọi người ai cũng cho rằng cô đang có bạn trai.
Mỗi ngày trên bàn cô đều có một bông hoa được thắt nơ, dù chỉ là một hành động nhỏ nhưng lại vô cùng lãng mạn.
Đồng nghiệp trêu cô suốt, hâm mộ vì cô có một người bạn trai tâm lý như vậy. Kiều Nhã Linh cũng không tiện giải thích, vậy là bị mọi người hiểu nhầm. Một người khác lại nói: “Kỳ lạ vậy, sao hôm nay bạn trai lại không gửi hoa?”
“Cãi nhau với người yêu đấy à?”
Nói rồi mọi người đều cười rộ lên, Kiều Nhã Linh rũ mắt, cười gượng, không trả lời. Kiều Nhã Linh không mấy khi chia sẻ chuyện cá nhân cho người khác, nên đồng nghiệp trong công ty không biết nhiều về chuyện của cô. Mọi người chỉ đang đùa, vậy nên cô không quá để bụng.
Chuyện lần trước Hoàng Tuấn Khải đến công ty Kiều Nhã Linh rồi lôi cô đi đã có người nhìn thấy, mọi người bắt đầu đồn đoán đó chính là người yêu cô.
May rằng không ai nhận ra đó là Hoàng Tuấn Khải, chỉ cho rằng người yêu cô là một người có gia thế không hề tầm thường mà thôi.
Kiều Nhã Linh là một cô gái xinh đẹp, trong công ty có khá nhiều đồng nghiệp nam yêu mến cô. Sau khi rộ lên tin đồn cô có bạn trai, đồng nghiệp nữ bàn tán rôm rả, đồng nghiệp nam thì buồn bã chán nản.
Vậy nên khi những bông hoa hồng tươi thắm không còn xuất hiện trên bàn Kiều Nhã Linh nữa, ai cũng tò mò hỏi chuyện cô. Một người chị trong phòng nói: “Haiz, tình yêu của tuổi trẻ bây giờ chính là như vậy đấy, lãng mạn vài ngày giận dõi vài ngày”
Có người đồng tình nói: “Đúng đấy, vài ngày nữa có khi lại thấy hoa thôi”
Kiều Nhã Linh cúi đầu không trả lời, cô chưa từng yêu đương nên không biết những người yêu nhau khi giận dỗi sẽ như thế nào.
Nhưng Kiều Nhã Linh có thể chắc chẳn rằng cảm giác bây giờ của cô còn tệ hơn rất nhiều so với chuyện đó. Giống như một mảnh da thịt trên người mình bị cắt đứt, không khiến người ta mất mạng nhưng đau đớn dai dẳng, rồi trở thành một vết sẹo mãi không lành.
“Chao ôi, hoa héo hết rồi” — Có người kêu lên.
Kiều Nhã Linh bất giác nhìn lọ hoa đang đặt ở bệ cửa sổ, mấy bông.
hoa hồng được cắm trong lọ đã héo rũ xuống, sắc đỏ phai tàn, nhuộm một màu vàng úa. Kiều Nhã Linh đưa tay chạm vào cánh hoa, chúng lập tức rơi lả tả, yên lặng nằm dưới mặt đất.
Sau khi nhận được hoa của Tiểu Kiệt, cô thường cắm chúng vào.
chiếc lọ này. Bây giờ nhìn chúng không còn sức sống, giống như một cái xác không hồn. Lồng ngực Kiều Nhã Linh càng nặng nề hơn, cơ thể cô như bị rút cạn sức lực, vô cùng mệt mỏi.
“Em không định đổ đi à?” – Đồng nghiệp hỏi.
Kiều Nhã Linh mím môi, dù hoa đã héo tàn, nhưng cô vẫn không nỡ vứt đi. Kiều Nhã Linh lắc đầu nói: “Chị cứ để đấy cho em”
Mọi người ba nãy còn cười đùa, nhưng nhìn sắc mặt hiện tại của Kiều Nhã Linh, bất giác không ai lên tiếng nữa. Gương mặt cô nhợt nhạt và ủ dột, ánh mắt buồn bã đến thê lương.
Đồng nghiệp bắt đầu nhìn nhau, họ đều tưởng cô cãi nhau với bạn trai thật, cảm thấy trò đùa vừa nãy hơi quá đáng, bắt đầu xúm vào hỏi han: “Này, rốt cuộc thì em có chuyện gì thế?”
“Nhìn sắc mặt em tệ lắm, cãi nhau thật đấy à, có cần chị cho chút lời khuyên không? Chị kinh nghiệm yêu đương đầy mình, có lẽ sẽ giúp được em đấy”
“Có phải tên đấy bắt nạt em không, dám động đến hoa khôi của Tôn Hoàng, anh ta chán sống rồi”
Có người lại ni “Thôi đừng buồn, có chuyện gì thì hai đứa từ từ giải quyết”
Mọi người cứ liên tục an ủi cô, Kiều Nhã Linh không biết phải trả lời thế nào. Lần đầu tiên ở Tôn Hoàng có người được gửi tặng hoa mỗi ngày, chị em ai nấy cũng đều vô cùng ghen tị.
Kiều Nhã Linh gần đây tâm trạng lại cực tốt, không thấy nhíu mày đến một lần, ai cũng cho rằng đây chính là sức mạnh của tình yêu.