Chương 301
Kiều Nhã Linh rụt đầu lại, Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói bên tai cô: “Có một vài cách em có thể thử, biết đâu anh sẽ thay đổi ý định”
Hơi thở ẩm ướt của Hoàng Tuấn Khải phả lên tai Kiều Nhã Linh, mang theo sự ám muội mập mờ. Cơ thể Kiều Nhã Linh bất giác run lên, cô mím môi, gương mặt cũng hồng lên.
Cô hiểu lời anh nói có ý gì, cô còn lâu mới làm như vậy. Kiều Nhã Linh nghiến răng nói: “Anh đừng mơ! Mau buông tôi ra trước khi tôi cho anh một cú đái”
Hoàng Tuấn Khải lập tức buông cô ra, Kiều Nhã Linh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một sức mạnh kiên định đã đổ ập lên người cô.
Hơi thở nóng hổi của Hoàng Tuấn Khải gần trong gang tấc, đôi môi của anh miết lấy môi cô, mùi hương của anh tràn trong khoang miệng. Kiều Nhã Linh ngây ngốc không kịp phản ứng, lưỡi của Hoàng Tuấn Khải chen vào bên trong, cuốn lấy lưỡi cô, dây dưa không dứt.
Hành động của anh lần này không cuồng dã đầy tính chiếm đoạt giống mọi lần mà nhẹ nhàng như nâng niu một bảo vật vô giá.
Một tay Hoàng Tuấn Khải đỡ lấy gáy Kiều Nhã Linh, một tay nâng căm cô lên cao, khiến cô không cách nào phải đón nhận sự tấn công mạnh mẽ lại dịu dàng của anh. Cánh tay của Hoàng Tuấn Khải dần trượt xuống dưới, siết chặt vòng eo mảnh mai của Kiều Nhã Linh.
“Ưm..
Cách Hoàng Tuấn Khải gặm nhấm môi cô vừa dịu dàng vừa tình cảm, khiến Kiều Nhã Linh mềm nhữn vô lực chống đỡ.
Kiều Nhã Linh khép hờ mắt, gương mặt điển trai như tượng tạc của người đàn ông trước mặt được phóng đại. Đôi môi đang càn quấy bên trong cô bây giờ, có phải cũng đã làm điều tương tự với vợ anh không?
Kiều Nhã Linh lập tức lấy lại tỉnh táo, cô căn mạnh lên môi anh.
Hoàng Tuấn Khải bị đau, nhanh chóng buông cô ra. Anh không vui nhìn Kiều Nhã Linh, gương mặt cô tràn ngập sự ghét bỏ và khinh thường, giống như sự động chạm của anh là một thứ gì đó vô cùng gớm ghiếc kinh tởm. Hoàng Tuấn Khải bóp mạnh cằm cô, ép cô ngửa đầu nhìn mình, anh lạnh lùng nói: “Vẻ mặt này của em là sao?”
Cánh môi Hoàng Tuấn Khải vẫn còn ẩm ướt bóng loáng, con ngươi đen nhánh của anh ẩn hiện dưới mái tóc dày, gương mặt anh hơi ửng đỏ vì bị kích tình, trông vô cùng quyến rũ.
Tâm tình Kiều Nhã Linh xáo trộn rối bời, cô hít một hơi thật sâu, đanh mặt nói: “Một người đàn ông đã có vợ như anh lại làm hành động vô liêm sỉ với người từng là em gái mình, anh không thấy xấu hổ sao? Với lại, tôi không muốn dùng chung đàn ông với người khác, anh không ngại bẩn nhưng tôi ngại, vậy nên anh làm ơn tránh xa tôi ra”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải lập tức sầm xuống, đôi mắt anh đen kịt, ẩn chứa sự phẫn nộ như sóng thủy triều dâng. Lời nói của Kiều Nhã Linh đã chọc giận anh, sắc mặt anh âm u đến cực điểm, giọng nói anh trâm thấp vang lên, nhuốm mùi nguy hiểm khó lường: “Em nói anh ‘bẩ sao? Kiều Nhã Linh, em được lắm!”
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, ánh mắt đáng sợ của anh khiến cô rùng mình. Chỉ cần nghĩ đến việc đôi môi vừa dán chặt trên môi mình đã không ít lần chạm qua người phụ nữ khác, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy không chịu nổi, cơn buồn nôn dội lên lồng ngực cô.
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Tôi nói sai sao? Anh đã có vợ rồi nhưng vẫn năm lần bảy lượt muốn kéo tôi lên giường, anh không thấy bản thân rất khốn nạn à? Tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi anh chạm vào tôi, anh khiến tôi buồn nôn vô cùng.
Anh nghĩ tôi sẽ lên giường với anh ư? Xin lỗi, anh đừng có mơ! Tôi căm hận anh, chán ghét việc lên giường với anh, tôi chỉ muốn anh biến ra khỏi cuộc sống của tôi mà thôi!”
“Vậy sao?” – Khóe miệng Hoàng Tuấn Khải nhếch lên thành một đường cong giễu cợt, anh nói.
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, mạnh miệng đáp lại: “Đúng thế! Nếu anh không quản được thân dưới của mình thì tìm người phụ nữ khác mà lên giường, đừng có động vào tôi!”
Kiều Nhã Linh vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải đột nhiên lao về phía cô với tốc độ cực nhanh. Kiều Nhã Linh kinh sợ lùi lại, lập tức bị Hoàng Tuấn Khải chế ngự trong lòng.
“Anh muốn làm gì?” – Kiều Nhã Linh hoảng loạn nói.