Chương 320
Quản gia Tôn nghe vậy thì không nói gì nữa, bà thở dài, quay người vào trong nhà.
Kiều Nhã Linh vội vã bước ra khỏi nhà họ Hoàng, thế nhưng vừa đi được một đoạn, cô phát hiện có một chiếc ô tô đang đi theo cô.
Đó là một chiếc Lamborghini màu vàng vô cùng sang trọng và đắt tiền, ban đầu Kiều Nhã Linh không để ý, nhưng nó đi rất chậm và gần sát cô. Kiều Nhã Linh không khỏi băn khoăn và lo lắng, cô dừng chân lại, quay đầu nhìn chiếc xe ấy.
Chiếc xe Lamborghini cũng dừng lại theo cô, Kiều Nhã Linh không nén nổi tò mò, khoanh tay tiến lại gần. Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt anh tuấn của một người đàn ông hiện ra.
Kiều Nhã Linh mở to mắt nhìn anh ta, cô phải dùng từ đẹp để hình dung về người đàn ông đó, đôi mắt đào hoa, trên môi luôn nở nụ cười bỡn cợt, vẻ mặt tuấn mỹ của anh †a khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải mê mệt. Anh ta nhìn cô đây ý cười, nhếch môi nói: “Lâu rồi không gặp, Kiều Nhã Linh”
Kiều Nhã Linh mím môi, anh ta là Vũ Thế Phong, bạn thân của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh nhíu mày nhìn anh ta: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Anh ta híp mắt cười, thản nhiên nói: “Anh thấy em từ nhà Tuấn Khải ra nên đi theo, thế nào, cần anh hộ tống không?”
Thấy Kiều Nhã Linh nhìn mình đầy đề phòng, anh ta chống tay lên cửa, thanh âm êm ái của anh ta vang lên: “Anh không có ý gì đâu, bây giờ còn sớm, bắt xe không tiện, lên đi, muốn đi đâu thì anh đưa đi”
Kiều Nhã Linh có chút lưỡng lự, dù sao cô cũng gọi là có quen biết anh ta, vậy nên cô không từ chối. Kiều Nhã Linh mở cửa xe, ngồi vào chỗ. Vũ Thế Phong mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô không rời.
Vũ Thế Phong là bạn thân của Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh từng gặp anh ta một vài lần, rất ít khi nói chuyện với anh ta. Kiều Nhã Linh không thích kiểu người như Vũ Thế Phong, miệng lưỡi sắc sảo, hào hoa phong nhã, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Anh ta luôn khiến các cô gái rơi vào lưới tình, sau khi chán thì đá họ bằng những món quà ngọt ngào đắt tiền. Vậy nên dù đã chia tay, các cô gái vẫn không thể nào oán giận anh ta được.
Vũ Thế Phong nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Linh: “Sao em lại đến nhà họ Hoàng thế? Anh nghe nói ba năm trước em đã rời đi, bây giờ trở lại rồi à?”
Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Không, tôi tới có chút việc thôi.”
“Mấy năm nay em thế nào?
“Tôi ổn”
Một người hỏi một người trả lời, Kiều Nhã Linh tuyệt nhiên không nói thừa thãi một câu gì, cũng không có hứng thú nói chuyện với Vũ Thế Phong.
Vũ Thế Phong không hề bị phản ứng lạnh lùng hờ hững của Kiều Nhã Linh làm ảnh hưởng, ngón tay anh ta gõ nhẹ trên vô lăng, cười nói: “Ba năm không gặp, em xinh đẹp hơn nhiều đấy”
Vũ Thế Phong nở nụ cười mê hoặc lòng người, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Kiều Nhã Linh. Người ngoài nhìn vào sẽ không khỏi nhầm tưởng rằng anh ta đang yêu cô say đắm. Cô thờ ơ trước bộ mặt đó của anh ta, cô không còn lạ gì mấy cái chiêu trò của anh ta nữa. Kiều Nhã Linh nhàn nhạt đáp: “Cám ơn, trình độ tán gái của anh cũng tăng lên không kém”
Vũ Thế Phong bật cười vui vẻ, Kiều Nhã Linh quả thật rất thú vị. Dù là ba năm trước hay ba năm sau, cô vẫn khiến anh ta không thể rời mắt.
Kiều Nhã Linh hiện giờ xinh đẹp trưởng thành hơn trước rất nhiều, bộ đồ bình dân trên người không thể che được những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Làn da cô trắng nõn mịn màng, gương mặt dẫu có chút xanh xao nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người.
Vũ Thế Phong đột nhiên rướn người về phía Kiều Nhã Linh, cô lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn anh ta. Vũ Thế Phong mỉm cười, đuôi mắt cong cong: “Anh thắt dây an toàn hộ thôi mà”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, anh ta gần như dựa sát vào cô, mùi hương xa lạ trên người anh ta khiến cô khó chịu. Kiều Nhã Linh nói: “Tôi tự làm được”
Vũ Thế Phong nhún vai, thẳng lưng lại. Anh ta nhấn ga, chiếc xe lao vụt về phía trước. Vũ Thế Phong là người hay nói hay cười, biết tạo không khí, cả quãng đường anh ta liên tục bắt chuyện với Kiều Nhã Linh.
Thế nhưng cô rất kiệm lời, hoàn toàn không để ý đến anh ta. Vũ Thế Phong chưa bao giờ bị phụ nữ làm lơ, chỉ có Kiều Nhã Linh là ngoại lệ.