Chương 481
Mặc dù không thể hiện ra, nhưng Kiều Nhã Linh thật sự cảm động trước lời nói chân thành của Vũ Thế Phong. Khi nghe y tá nói Vũ Thế Phong đã túc trực bên giường bệnh của cô mấy ngày liền, cùng với gương mặt hoảng hốt lo lắng vừa rồi của anh ta, Kiều Nhã Linh tin răng Vũ Thế Phong thực sự quan tâm đến mình.
Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng nói: “Anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi vô cùng biết ơn. Đã lâu rồi tôi chưa được đối xử một cách chân thành và ấm áp như vậy, cám ơn anh.
Nhưng dù sao anh cũng có cuộc sống của mình, tôi cảm thấy rất khó xử khi cứ liên tục làm phiền anh như vậy”
Vũ Thế Phong vội nói: “Phiần gì chứ, đây đều là anh tự nguyện cả” – Vũ Thế Phong hơi ngập ngừng, anh ta nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt bối rối và căng thẳng – “Nhã Linh, nếu em cảm thấy ngại khi nhận sự giúp đỡ của anh, chi bằng, chúng ta tiến thêm một bước, phát triển mối quan hệ, như vậy, cuộc sống của anh cũng chính là của em rồi”
Kiều Nhã Linh ngẩn người, thoáng chốc không biết nói gì. Nét mặt Vũ Thế Phong thể hiện rõ sự căng thẳng và hồi hộp, anh ta đã từng bị cô từ chối một lần, vậy nên không tránh khỏi lo lắng. Nhìn gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc và do dự của Kiều Nhã Linh, Vũ Thế Phong tiếp.
tục nói: “Nhã Linh, chúng ta có thể bắt đầu từ từ, em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em được không? Anh thực sự thích em, bây giờ em một thân một mình ở đây, anh không yên tâm chút nào. Anh muốn chăm sóc em, trở thành một phần cuộc sống của em, là bờ vai vững chãi để em tựa vào, được không?”
Từng câu từng chữ của Vũ Thế Phong đều nồng nàn tình cảm, khiến trái tim Kiều Nhã Linh âm thầm run rẩy.
Trải qua rất nhiều biến cố, giờ đây, một lời nói chân thành, một ánh mắt chất chứa yêu thương, cũng đủ khiến cô cảm thấy ấm áp. Vũ Thế Phong quả thực rất tốt với cô, Kiều Nhã Linh đã đơn độc suốt bao năm, có lẽ bây giờ cô nên mở lòng, đẩy lùi quá khứ vào dĩ vãng.
Kiều Nhã Linh không tránh né ánh mắt của Vũ Thế Phong như lần trước nữa, cô nghiêm túc nhìn anh, chậm rãi nói: “Vũ Thế Phong, tôi đã trải qua rất nhiều tổn thương, vậy nên tôi sợ phải dành tình cảm cho một ai đó. Vết thương của quá khứ lớn đến mức, tôi đã từng không thể nào chấp nhận tình yêu của anh.
Nhưng bây giờ thì khác, tôi phần nào đã cảm nhận được tấm chân tình của anh, tôi cũng muốn cho bản thân một cơ hội được yêu. Vậy nên Thế Phong, chúng ta hãy bước từng bước một thật chậm rãi và chắc chắn, để tôi cảm thấy an toàn và tin tưởng hơn vào tình yêu, được không?”
Vũ Thế Phong ngẩn ngơ nhìn Kiều Nhã Linh, dường như vẫn chưa tin được những lời cô nói là thật. Vũ Thế Phong sau một thoáng sững sờ, đôi mắt anh ta sáng bừng, gương mặt rạng ngời niềm vui, anh ta ôm chầm lấy Kiều Nhã Linh, mừng rỡ nói: “Nhã Linh, cảm ơn em, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ không bao giờ để em phải hứng chịu bất cứ tổn thương nào!”
Vũ Thế Phong buông Kiều Nhã Linh ra, gương mặt cô hơi hồng lên, cô bối rối nói: “Không phải tôi đã nói chúng ta hãy từ từ sao?”
Vũ Thế Phong ngượng ngùng nói: “Anh xin lỗi, tại anh vui qu: Vũ Thế Phong không nghĩ là Kiều Nhã Linh sẽ đồng ý, anh ta còn tưởng mình sẽ phải mất một thời gian dài nữa mới chờ được cái gật đầu của cô. Anh ta thậm chí còn chuẩn bị trước tinh thần bị cô từ chối.
Niềm hạnh phúc bất ngờ này khiến anh ta chìm đắm trong sự hân hoan.
Kiều Nhã Linh cảm thấy cảm xúc trong lòng có chút kỳ lạ, có lẽ vì quá lâu rồi chưa mở lòng với ai, cô vừa mong đợi vừa cảm thấy bất an, nhưng cô nghĩ mình vẫn nên thử một lần.
Cả tối Vũ Thế Phong ở bên Kiều Nhã Linh không rời một bước, cẩn thận chăm sóc cô từng li từng tí một. Hết rót nước, dìu cô đi vệ sinh, Vũ Thế Phong lại còn muốn nấu cháo cho cô nữa. Kiều Nhã Linh buồn cười nói: “Anh có nấu ăn được không đấy?”
Vũ Thế Phong ưỡn ngực tự hào: “Em đừng có coi thường anh, tài năng bếp núc của anh không tệ đâu”
Vũ Thế Phong nói xong còn muốn trổ tài, định quay về đích thân nấu cháo cho Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh muốn ngăn anh ta lại cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Vũ Thế Phong là một người đàn ông rất nhiệt thành, hảo cảm của Kiều Nhã Linh dành cho anh ta cũng tăng lên không ít. Trước khi Vũ Thế Phong đi, Kiều Nhã Linh nhờ anh ta mua hộ cô một chiếc điện thoại mới, cái cũ của cô đã bị hỏng rồi.
Lúc Vũ Thế Phong quay lại, trên tay anh ta là một khay đựng cháo gà nóng hổi, cùng một chiếc điện thoại mới tinh. Kiều Nhã Linh nhận lấy điện thoại từ tay anh ta, cười nói: “Cám ơn anh”
Vũ Thế Phong múc cho Kiều Nhã Linh một bát cháo, giục: “Em ăn đi cho nóng, nếm thử tài nghệ của anh xem sao”