Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347

 

“Đủ rồi!”

 

Phạm Bách ngắt lời bà ta, đanh giọng nói: “Chỉ là một nhân vật tầm thường, thế mà dám làm náo loạn bữa tiệc sinh nhật của cô Nguyễn Thư, bà đúng là coi trời bằng vung. Cô Nguyễn Thư nhất định không bỏ qua việc này, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đến giải quyết”

 

Nghe đến hai từ “cảnh sát”, Trần Mai Hương và Kiều Phương Ly sợ xanh cả mặt. Kiều Phương Ly là diễn viên, cô ta rất cần danh tiếng. Nếu vụ việc hôm nay bị lộ ra ngoài, sự nghiệp của cô ta sẽ sụp đổ. Kiều Phương Ly trở nên hoảng loạn, đây là rắc rối tự mẹ cô ta gây ra, cô ta không muốn là người hứng chịu hậu quả. Vì quá sợ hãi, Kiều Phương Ly bỏ mặc mẹ mình, chạy ra khỏi bữa tiệc.

 

Trần Mai Hương hoảng hốt chạy theo: “Phương Ly!”

 

Cổ tay bà ta bị túm lại, Phạm Bách ngăn không cho bà ta đi. Trần Mai Hương sợ đến toát mồ hôi, run rẩy nói: “Mấy người không thể đổ hết tội lên tôi được, cô ta cũng mảng chửi tôi rất thậm tệ, chính cô ta là ngòi châm lửa cho việc này”

 

Trần Mai Hương vẫn già mồm không chịu nhận lỗi, kiên quyết hất nước bẩn sang cho Kiều Nhã Linh. Cô vô cùng tức giận, vừa nãy cô đã suýt mất mạng dưới tay bà ta. Cô nhất định phải cho bà ta nếm thử cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng khi cận kề với cái chết.

 

Kiều Nhã Linh lao về phía Trần Mai Hương, đè bà ta lên tường, bàn tay siết mạnh cổ bà ta. Trần Mai Hương bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị. Bà ta điên cuồng giấy giụa, liên tục đánh lên người Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh căm hận nhìn bà ta, càng dùng lực mạnh hơn. Cổ Trần Mai Hương nổi gân xanh, mặt mũi đỏ ửng, đôi mắt trợn lên, miệng há lớn, mấp máy: “Buông… tao…”

 

Phạm Bách vội vàng tiến tới ngăn Kiều Nhã Linh lại: “Gô Kiều, xin hãy dừng lại. Đừng biến cô trở thành một người độc ác giống như bà ta”

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt tím tái cùng ánh mắt kinh hoàng của Trần Mai Hương. Cuối cùng cô thả lỏng tay, buông bà ta ra. Trần Mai Hương ngã gục xuống đất, ho sặc sụa.

 

Kiều Nhã Linh vốn không định giết bà ta, cô chỉ muốn cho bà ta nếm mùi đau khổ một chút. Kiều Nhã Linh từ trên cao rũ mắt nhìn Trần Mai Hương đang hoảng loạn cực độ. Cô cúi người, thầm thì vào tai bà ta: “Trần Mai Hương, tốt nhất bà đừng có động đến tôi. Không phải mỗi bà biết cách giết người đâu, tôi cũng biết đấy”

 

Cơ thể Trần Mai Hương run lên bần bật, tay bà ta ôm cổ, nhìn Nhã Linh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa căm thù. Đúng lúc này, chủ nhân của bữa tiệc – Nguyễn Thư tiến đến chỗ bọn họ. Kiều Nhã Linh nhìn thấy Nguyễn Thư, cô đứng lùi sang một bên, cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi đã khiến bữa tiệc sinh nhật của cô trở nên hỗn loạn như vậy”

 

Thật ra từ lúc đâu, Nguyễn Thư đã chú ý đến Kiều Nhã Linh. Bởi vì những lời đồn về người phụ nữ của Hoàng Tuấn Khải gần đây khiến cô khá tò mò với Kiều Nhã Linh. Nguyễn Thư quan sát Kiều Nhã Linh từ xa, rồi nhìn thấy Trần Mai Hương là người gây sự với cô trước, sau đó chính bà ta đã động thủ với cô.

 

Nguyễn Thư mỉm cười ôn hòa: “Đây không phải lỗi của cô mà là sơ xuất của tôi. Tôi mới là người phải xin lỗi, cô không sao chứ?”

 

Kiều Nhã Linh lắc đầu nói: “Cảm ơn cô, tôi không sao”

 

Nguyễn Thư thờ ơ nhìn Trần Mai Hương đang tái mặt ngồi dưới đất, cô hất mặt với một người vệ sĩ đứng cạnh: “Lôi bà ta đi”

 

Người nọ tuân lệnh, cúi xuống kéo Trần Mai Hương ra chỗ khác.

 

Quần áo bà ta xộc xệch, mặt mũi bẩn thỉu, bà ta thảm thiết nói: “Cô Nguyễn Thự, tôi xin lỗi, xin cô tha cho tôi… cô Nguyễn Thư!”

 

Kiều Nhã Linh lẳng lặng nhìn bà ta bị lôi đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Loại người như bà ta, sớm muộn cũng sẽ nhận được quả báo.

 

Nguyễn Thư ân cần nói với Kiều Nhã Linh: “Chắc cô đã rất hoảng sợ, để tôi đưa cô đến phòng nghỉ”

 

Kiều Nhã Linh đi theo Nguyễn Thư vào một căn phòng nghỉ rộng lớn ở phía sau phòng khách. Nguyễn Thư tuy là một người có địa vị nhưng lại đối xử với Kiều Nhã Linh rất tốt, không hề cậy mình có quyền có thế rồi coi thường người khác.

 

Hai người liên tục nói xin lỗi với nhau, Nguyễn Thư mỉm cười nói: “Cô đừng khách sáo, cô cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi phải ra ngoài iếp đón khách khứa. Phạm Bách sẽ ở lại với cô, nếu có chỗ nào không khỏe thì cô nói với anh ấy nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK