Chương 388
Kiều Tấn Phúc nhìn chiếc xe chở Kiều Nhã Linh đi xa dần, ông ta tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Kiều Tấn Phúc bất lực ôm từng giọt nước mưa đập vào người ông ta đau rát. Kiều Tấn Phúc nằm vật ra đường, lớn tiếng kêu gào, gương mặt nhăn nhúm khổ sở.
“Aaaaaaaa!!!”
Người qua kẻ lại không ai để ý đến ông ta, hối hả chạy về trong cơn mưa. Tiếng hét thống thiết của ông ta hòa lẫn vào tiếng mưa, giống như: một bản hòa ca đầy đau đớn.
Kiều Nhã Linh trở về nhà họ Hoàng, cơ thể không có chút sức lực nào. Cứ nghĩ đến Kiều Tấn Phúc, cô lại muốn khóc. Tại sao cô luôn là người phải cảm thông cho người khác, còn nỗi đau của cô thì không ai thấu hiểu? Kiều Tấn Phúc thậm chí có thể vì Trần Mai Hương mà quỳ gối cầu xin cô, nhưng năm ấy lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình. Kiều Nhã Linh cảm thấy bản thân thật đáng thương, ai cũng có người yêu thương, chỉ có cô là không.
Kiều Nhã Linh hồn siêu phách lạc đi vào trong nhà, dì Lam trông thấy cô liền lo lắng hỏi: “Sao mặt cháu trắng bệch thế này? Có chỗ nào không khỏe hả?”
Kiều Nhã Linh chậm rãi lắc đầu: “Cháu không sao” – Kiều Nhã Linh nhìn quanh nhà – “Tiểu Kiệt đâu ạ”
Dì Lam chỉ lên lầu: “Thăng bé ngủ rồi”
Kiều Nhã Linh nói: “Cháu lên xem thằng bé thế nào”
Kiều Nhã Linh lên tầng ba, chậm rãi mở cửa phòng Tiểu Kiệt ra. Tiểu Kiệt đang say giấc nồng, đôi mắt nhắm nghiền, cái miệng chúm chím hơi hé mở.
Trông thắng bé vô cùng đáng yêu và an yên. Kiều Nhã Linh ngồi bên giường Tiểu Kiệt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của thằng bé. Tâm trạng rối bời như mặt biển dậy sóng trước đó dần được xoa dịu. Ánh mắt cô chất chứa đầy ưu tư, cô nhỏ giọng nói: “Thật tốt vì đã có con ở đây”
Kiều Nhã Linh vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Kiệt, gương mặt khi ngủ của thằng bé trông càng giống Hoàng Tuấn Khải hơn. Kiều Nhã Linh nhớ đến lời mà Vũ Thế Phong nói với cô.
Tiểu Kiệt không giống như vẻ bề ngoài đáng yêu của nó, thằng bé thân thiết với cô như vậy, chỉ bởi cô giống mẹ của thằng bé mà thôi. Rồi sẽ có một ngày, Tiểu iệt rũ bỏ cô và yêu mến một phụ nữ người khác.
Ánh mắt Kiều Nhã Linh trở nên u buồn, cô khế nói: “Đối với con, mẹ chỉ là một người thay thế thôi phải không?”
Trong căn phòng chỉ có thanh âm nhỏ nhẹ xen chút thê lương của Kiều Nhã Linh vang lên. Tiểu Kiệt đột nhiên cựa quậy, thằng bé dường như đang có một giấc mơ, lông mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ ơi…”
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, sắc mặt cô liên tục biến đổi, từ ngạc nhiên, đến cảm động, xót xa, rồi lại đau thương buồn bã. Tiếng gọi thân thương chất chứa bao nhiêu tình cảm ấy, liệu là gọi cô, hay gọi người mẹ thật sự của Tiểu Kiệt? Ánh mắt Kiều Nhã Linh trở nên ảm đạm hơn hẳn, cô đứng dậy, lặng lẽ đi về phòng.
Lúc Kiều Nhã linh chuẩn bị đi tắm thì nhận được tin nhắn của Vũ Thế Phong: [Em đã về nhà chưa?]
Kiều Nhã Linh nhắn lại: [Tôi về rồi.] Kiều Nhã Linh định đặt điện thoại xuống thì tin nhắn của Vũ Thế Phong lại được gửi đến: [Nhã Linh, những chuyện ngày hôm nay anh nói với em, anh hi vọng em sẽ suy nghĩ thật cẩn thận rồi đưa ra quyết định tốt nhất cho bản thân.]
Kiều Nhã Linh nhìn chằm chäm những dòng tin nhắn đó, ánh mắt phức tạp. Cô nhắn: [Tôi biết rồi.] Kiều Nhã Linh vứt điện thoại xuống giường, uể oải đi vào phòng tắm. Lúc xuống xe nói chuyện với Kiều Tấn Phúc trời vẫn đang mưa nhỏ, vậy nên quần áo trên người cô gần như đã bị ướt cả, dính dớp rất khó chịu. Kiều Nhã Linh xả một bồn nước nóng, sau đó đắm mình xuống.
Kiều Nhã Linh thở dài một hơi, nước nóng khiến cơ thể và tâm trí cô thoải mái hơn nhiều.
Hơi nước bốc lên, cơ thể Kiều Nhã Linh như chìm trong một màn sương mờ ảo. Kiều Nhã Linh ngả đầu trên thành bồn tắm, miệng liên tục lẩm bẩm: “Kiều Tấn Phúc, Kiều Tấn Phúc…”
Kiều Nhã Linh bật cười, thế nhưng ánh mắt cô lại chứa đây sự căm hận và đau đớn: “Ông là đồ khốn!”
Kiều Nhã Linh co người, lặng lẽ ôm lấy cơ thể, gương mặt cô trắng nhợt và mệt mỏi. Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại, dẫu không muốn nhớ đến nhưng gương mặt già nua khắc khổ của Kiều Tấn Phúc vẫn cứ hiện lên trong đầu cô. Kiều Nhã Linh bóp trán, cố gắng xua đi những dòng suy nghĩ khiến mình đau lòng. Dòng nước ấm áp xung quanh bao bọc lấy Kiều Nhã Linh, giống như một cái ôm vỗ về khiến cô chìm vào giấc ngủ.
“Nhã Linh, cháu ở trong đấy à?”
Không biết Kiều Nhã Linh đã chợp mắt được bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc của quản gia Tôn. Kiều Nhã Linh mở mắt, nước trong bồn đang dần lạnh đi. Kiều Nhã Linh nhăn mặt ôm đầu, cô có chút choáng váng. Quản gia Tôn ở bên ngoài không thấy Kiều Nhã Linh trả lời, sốt ruột gọi: “Nhã Linh, Nhã Linh?”
Kiều Nhã Linh cố gắng mở miệng, cất giọng khàn đặc: “Cháu đây”
Quản gia Tôn nghe được tiếng trả lời của cô, lúc này mới an lòng. Bà cứ sợ Kiều Nhã Linh lại ngủ quên trong nhà tắm giống lần trước rồi lại sinh bệnh. Quản gia Tôn nhắc nhở: “Cháu tắm nhanh lên rồi ra ngoài nhé, đừng ngâm người lâu quá”
Kiều Nhã Linh đáp lại: “Cháu biết rồi.”