Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272

 

Kiều Nhã Linh không nhịn được nữa, cô tức giận nói: “Tại sao anh lại cố chấp như vậy nhỉ, tôi chỉ muốn đi chơi với Tiểu Kiệt mà thôi, như vậy cũng khó khăn lắm à? Anh lúc nào cũng phải kè kè bên người thằng bé, dù sao thì anh đâu phải là ba của Tiểu Kiệt, quan tâm nhiều thứ như vậy để làm gì?”

 

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Kiều Nhã Linh bổ nhào về phía trước, may mà có dây an toàn kéo cô lại. Cô quay đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, phát hiện sắc mặt anh cực xấu.

 

Bàn tay anh siết chặt vô lăng đến mức nổi gân xanh, gương mặt cứng ngắc, bờ môi mím chặt. Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, giọng anh âm u đến cực điểm: “Kiều Nhã Linh, em nói cái gì Hoàng Tuấn Khải đang tức giận, thế nhưng Kiều Nhã Linh không biết tại sao. Cô chỉ là đang nói sự thật, Tiểu Kiệt không phải con anh, thế nhưng anh lại can thiệp quá nhiều chuyện khiến cô cảm thấy khó chịu. Kiều Nhã Linh cắn răng nói: “Tôi nói Tiểu Kiệt không phải con anh, vậy nên anh đừng có quản…”

 

Kiều Nhã Linh còn chưa nói xong, Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nhào tới, đè cô xuống ghế. Trước mắt Kiều Nhã Linh tối sầm, hơi thở dồn dập của Hoàng Tuấn Khải bao phủ xung quanh . Đôi môi anh ập xuống, thô bạo giày vò cánh môi cô. Đầu lưỡi của anh xộc vào bên trong, mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô, dây dưa không dứt.

 

“Ưm..”

 

Kiều Nhã Linh bị anh tấn công đột ngột, trong một thoáng sững sờ, cô bắt đầu điên cuồng phản kháng. Hoàng Tuấn Khải giống như đang trừng phạt Kiều Nhã Linh, cằm cô bị anh bóp muốn vỡ ra, mặt ngửa lên cao đón nhận sự tấn công như bão táp của Hoàng Tuấn Khải. Sự tàn bạo và thô lỗ của Hoàng Tuấn Khải khiến Kiêu Nhã Linh vô cùng sợ hãi.

 

Hoàng Tuấn Khải đang say mê thưởng thức sự mềm mại của Kiều Nhã Linh, anh bỗng nhiên cảm thấy thứ gì đó mằn mặn chảy xuống cánh môi hai người đang gắn chặt. Hoàng Tuấn Khải giật mình buông Kiều Nhã Linh ra. Môi cô bị anh cắn đến đỏ tấy, nước mắt cô chảy dài, cô nhìn anh bằng đôi mắt phân nộ và đau đớn.

 

“Anh là đồ khốn! Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi ghét anh, nếu không phải vì Tiểu Kiệt, tôi cả đời này cũng không muốn dính dáng đến anh nữa!” – Cô hét lên.

 

Hoàng Tuấn Khải khi thấy cô khóc còn cảm thấy có chút hối hận, nhưng khi cô nói ra những lời này, lửa giận trong lòng anh lập tức dâng cao.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn cô bằng ánh mắt đỏ ngầu: “Cả đời không muốn dính dáng đến anh sao? Em được lắm, em có thể sống đến ngày hôm nay là nhờ anh, vậy mà bây giờ em muốn phủi sạch quan hệ à? Kiều Nhã Linh, em đúng là kẻ vong ân bội nghĩa!”

 

Cổ tay Kiều Nhã Linh vô cùng đau, nhưng trái tim cô còn đau đớn hơn gấp bội. Cô không hề muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng. Kiều Nhã Linh hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Đúng là anh đã cưu mang tôi, nhưng điều đó càng làm tôi hận anh hơn. Tôi thà rằng năm ấy anh cứ mặc tôi chết bên đường, như vậy thì tôi đã không phải sống trong giày vò đau khổ như bây giờ. Tôi suy cho cùng chỉ là món đồ chơi trong tay anh, anh chơi chán thì vứt, có bao giờ anh nghĩ đến cảm xúc của tôi đâu”

 

Hoàng Tuấn Khải đấm mạnh lên ghế, anh gầm lên: “Anh đối xử với em như thế nào, em là người rõ nhất. Từ trước đến giờ anh luôn yêu thương bảo bọc em, coi em như là gia đình của mình, vậy là sai à? Anh không thể hiểu nổi tại sao em cứ liên tục xa lánh và nói những lời công kích anh như vậy. Rốt cuộc thì em muốn thế nào đây?”

 

Kiều Nhã Linh siết chặt tay, ánh mắt cô ẩn chứa sự uất hận: “Yêu thương bảo bọc? Đúng là buồn cười, trong mắt anh tôi chỉ là một con c**, anh chà đạp, coi thường tôi, khiến tôi rơi xuống vực sâu tăm tối, khiến tôi sống không băng chết. Nếu anh thật sự quan tâm đến tôi, thì năm ấy anh đã không làm như vậy!”

 

Hoàng Tuấn Khải nổi trận lôi đình, Kiều Nhã Linh phẫn nộ cùng cực, hai người cãi nhau không ngừng nghỉ, không khí căng thẳng đến mức đáng sợ.

 

Tiểu Kiệt vừa từ trường mẫu giáo về, đi tới đầu ngõ liền nhìn thấy chiếc xe ô tô của ba mình đang đỗ ở đó, cậu nhóc nhanh chóng lại gần. Không ngờ vừa đến nơi liền nghe thấy tiếng nói chuyện ầmï, Tiểu Kiệt nhón chân lên thì nhìn thấy ba mình và chị xinh đẹp đang tranh cãi nảy lửa.

 

Tiểu Kiệt vội vàng mở cửa xe ra, hai người bên trong lập tức quay lại ngỡ ngàng nhìn cậu. Kiều Nhã Linh vội vàng lau nước mắt trên mặt, cô trở nên lúng túng không biết làm sao. Hoàng Tuấn Khải sầm mặt nhìn Tiểu Kiệt, lạnh giọng nói: “Sao cháu lại ở đây?”

 

Tiểu Kiệt làm lơ ba mình, cậu đến bên Kiều Nhã Linh. Ban đầu khi nhìn thấy cô cậu rất vui, nhưng khi phát hiện ra mắt cô đỏ ửng vì khóc thì đau lòng khôn xiết. Lâu như vậy Tiểu Kiệt mới được gặp chị xinh đẹp, nhưng lại ở trong tình cảnh này. Nhất định là do ba cậu đã nói những lời khiến chị tổn thương, Tiểu Kiệt cảm thấy vô cùng tức giận, cậu bực bội nói với ba: “Sao chú lại bắt nạt chị? Chị khóc hết bao nhiêu nước mắt rồi đây này, chú đúng là xấu xa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK