Chương 48 Cậu nhóc Tiểu Kiệt
Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải đen kịt, Kiều Nhã Linh có bạn trai, lại còn ở trước mặt anh khen hắn, cô đúng là chán sống rồi! Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh Kiều Nhã Linh ở bên một người con trai khác, cùng hắn ta âu yếm thân mật, Hoàng Tuấn Khải liền không chịu đựng nổi.
Hoàng Tuấn Khải cúi đầu cắn môi cô, mạnh mẽ trừng phạt.
“Ưm..”
Kiều Nhã Linh kêu lên, theo phản xạ tránh né, nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn mạnh mẽ chiếm đoạt không cho cô đường lui. Kiều Nhã Linh cắn mạnh vào môi anh, đến lúc này Hoàng Tuấn Khải mới buông cô ra, trên môi rướm máu. Kiều Nhã Linh thở dốc, tức giận nhìn anh: “Giờ tôi có bạn trai rồi, anh đừng có mà thích động vào tôi lúc nào thì động!”
Nghe Kiều Nhã Linh lại nhắc đến hai từ “bạn trai”, Hoàng Tuấn Khải cảm thấy vô cùng bực bội. Hoàng Tuấn Khải vẫn không thể tin được Kiều Nhã Linh đã có một người đàn ông khác ở bên. Người con gái từng luôn chạy theo anh, nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, coi anh là cả thế giới bỗng chốc một ngày lại trở thành người phụ nữ của kẻ khác, điều ấy khiến anh phát điên lên vì ghen.
“Em đừng có lừa anh, anh không tin là em đã có bạn trai” Hoàng Tuấn Khải cúi đầu nhìn cô, đôi mắt anh đen thăm thẳm.
Kiều Nhã Linh bật cười: “Tin hay không là việc của anh, tôi không cần phải giải thích với anh. Hiện giờ chúng tôi đang rất hạnh phúc, phiền anh tránh ra cho!”
Hoàng Tuấn Khải có vẻ vô cùng tự tin về mình, cho rằng cô không thể yêu được ai khác ngoài anh. Nhưng Kiều Nhã Linh sớm đã không còn là cô gái ngốc nghếch chỉ biết suốt ngày lẽo đếo theo anh nữa. Dù hiện giờ cô thực sự vẫn chưa có ai, chỉ mạnh miệng chọc tức anh thôi, nhưng tương lai cô chắc chắn sẽ yêu một người đàn ông khác, trở thành vợ anh ấy, sống một cuộc sống bình dị như bao người. Đó cũng chính là mong ước dài lâu của Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải không đi, lớn giọng nói: “Có giỏi thì em gọi hắn ra đây xem nào!”
Kiều Nhã Linh khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, tôi không việc gì phải chứng minh việc mình có bạn trai hay chưa với anh. Bạn trai của tôi là người thấu tình đạt lý, lại đối xử với tôi rất tốt, không giống như anh!”
Kiều Nhã Linh càng nói càng khoa trương, muốn chọc cho anh tức chết. Cũng muốn nói cho anh biết rằng, trong mắt cô không phải chỉ có mỗi mình anh. Hoàng Tuấn Khải sầm mặt, nắm mạnh cằm cô, ép cô nhìn vào mắt mình, cũng như muốn tìm kiếm một tia hy vọng trong đó.
Kiều Nhã Linh không chút nao núng nhìn lại anh, lông ngực Hoàng Tuấn Khải như có lửa đốt, vô cùng khó chịu. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nghe về một người đàn ông khác từ miệng cô lại đau đớn như thế, cô lại còn dùng thái độ thách thức với anh, khiến anh không kìm được lửa giận.
Ấn đường Hoàng Tuấn Khải nhíu chặt, một lúc sau khóe miệng anh nhếch lên, đôi mắt khép hờ mê hoặc, khẽ nói: “Vậy hắn ta có biết, ba năm trước, em đã ngủ với anh không?”
“Anh..”
Kiều Nhã Linh nổi giận đùng đùng, anh dám nhắc lại chuyện năm xưa. Mặc dù cô không hề có bạn trai thật, nhưng lời nói này của anh chẳng khác gì đang đe dọa cô. Rằng nếu cô có bạn trai, anh sẽ nói điều này cho người đó biết, phá hoại hạnh phúc của cô. Kiều Nhã Linh căm tức nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải đúng là tên bỉ ổi!
Kiều Nhã Linh cứng miệng đáp trả: “Dù biết thì cũng chẳng sao, anh ấy không quan trọng quá khứ”
Hoàng Tuấn Khải đút tay vào túi quần, ánh mắt nhàn nhã nhìn cô.
“Ồ, vậy thì mới vài ngày trước thôi, em còn không mảnh vải che thân mềm oặt trong lòng anh thì sao? Chắc bạn trai em sẽ rộng lượng không để ý đâu nhỉ?”
Máu nóng trong đầu cô sôi trào, đúng là chính cô đã ý loạn tình mê bởi vì anh, điều này khiến cô càng bực bội, thầm trách mình sao lại dễ dàng thỏa hiệp với anh như thế. Kiều Nhã Linh giận dữ nói: “Anh một vừa hai phải thôi!”
Hoàng Tuấn Khải nhướn mày: “Sao? Sợ à? Dám làm phải dám chịu chứ?”
Dứt lời, Hoàng Tuấn Khải đột nhiên siết chặt eo cô, ánh mắt sâu không đáy, lạnh giọng hỏi: “Hắn đã động vào em chưa?”
Kiều Nhã trừng mắt nói:”Liên quan gì đến anh?”
Hoàng Tuấn Khải cúi xuống, cắn vào tai cô, bàn tay anh luồn vào trong áo cô vuốt ve, giọng anh khàn khàn quyến rũ: “Hắn ta đã làm như này với em chưa?”
Sau đó anh lại cúi đầu, chạm môi lên môi cô, thì thầm: “Đã nếm thử hương vị này của em chưa?”
Dứt lời, Hoàng Tuấn Khải mạnh mẽ cuốn lấy môi Kiều Nhã Linh, môi lưỡi dây dưa. Hoàng Tuấn Khải bá đạo tấn công, Kiều Nhã Linh điên cuồng giãy dụa, tay đánh tới tấp lên người anh, cuối cùng bị anh chế ngự trên tường. Từng cử chỉ của anh đều vô cùng dịu dàng kích thích, anh mân mê cánh môi cô, không cho Kiều Nhã Linh đường lui.
Hoàng Tuấn Khải hơi tách môi cô ra, cụng trán vào trán cô, hơi thở nóng bỏng, khàn giọng hỏi: “Hắn ta đã làm thế chưa hả?”
Ánh mắt anh tràn đầy sự yêu chiều, Kiều Nhã Linh mặt đỏ tía tai, đối với cô, Hoàng Tuấn Khải chính là người đàn ông đầu tiên và duy nhất cho đến hiện tại mà cô trao thân. Kiều Nhã Linh chưa từng thân mật với bất kì người đàn ông khác ngoài anh. Dù cô luôn cố gắng chấp nhận những lời làm quen của các chàng trai, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn rất bài xích những hành động đi quá giới hạn của họ. Người khiến cô bằng lòng, chỉ có Hoàng Tuấn Khải.
Nhưng bây giờ, Kiều Nhã Linh không muốn thừa nhận chuyện này.
Cô đẩy mạnh lồng ngực anh, lùi về phía sau hít thở mạnh, thiếu dưỡng khí khiến đầu óc cô váng vất. Kiều Nhã Linh rất sợ mỗi lần anh có hành động thân mật với mình, cô vừa hận lại vừa lo bản thân sẽ chìm đắm trong đó. Hoàng Tuấn Khải thấy cô mặt mày đỏ ửng, không khỏi mỉm cười. Anh nhin phản ứng của cô, tin rằng dù cô có bạn trai đi chăng nữa, cô cũng không thể toàn tâm toàn ý được với hắn.
“Thừa nhận đi, ngoài anh ra, em chẳng có ai khác đâu” Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô, hơi nóng truyền ra từ miệng anh khiến cô rùng mình.
Kiều Nhã Linh cắn môi nhìn anh: “Đồ điên!”
Kiều Nhã Linh biết lời nói dối của mình có lẽ đã bị anh phát hiện, không còn lời nào phản bác, cô bỏ lại một câu rồi vội vàng bỏ đi. Lần này Hoàng Tuấn Khải không ngăn cản, anh cười cười nhìn bóng lưng nhỏ của cô thoăn thoắt biến mất. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện ra bản thân đã trễ giờ. Hoàng Tuấn Khải vội chạy về phía cửa chờ, bất thình lình một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên phía sau lưng anh.
“Ba!”
Một cậu nhóc chừng ba tuổi, mặc một chiếc áo có in hình chú gấu hoạt hình, gương mặt trắng hồng bầu bĩnh, đôi mắt đen láy to tròn, cắt đầu nấm vô cùng đáng yêu chạy một mạch về phía Hoàng Tuấn Khải, ôm lấy chân anh. Cậu nhóc không khác gì bản sao thu nhỏ của Hoàng Tuấn Khải, chỉ có đôi mắt lấp lánh như sao là giống một người khác.
Mới mấy tuổi nhưng ngũ quan cậu vô cùng hài hòa, nhìn đẹp trai giống hệt ba mình.
Hoàng Tuấn Khải cúi đầu nhìn con sóc nhỏ mấy ngày không gặp đang bám dính lấy mình, cúi người xoa đầu cậu nhóc. Thực ra người hôm nay anh đến đón chính là con trai, nhưng anh không muốn nói cho.
Kiều Nhã Linh biết, tránh để cô suy nghĩ nhiều. Tiểu Kiệt ngẩng đầu cười tươi rói với ba, Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy nụ cười của con, tâm tình cũng thả lỏng.
“Có nhớ ba không?” Hoàng Tuấn Khải cười nhẹ.
Cậu nhóc liên tục gật đầu, giọng nói nũng nịu: “Nhớ lắm ạ! Tiểu Kiệt nhớ ba nhiều ơi là nhiều luôn!”
Hoàng Tuấn Khải nhắc nhở: “Lần sau không được chạy nhanh như: thế nghe chưa? Nếu ngã sẽ bị thương đấy!”
Tiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”
Hoàng Tuấn Khải mỉm cười hài lòng, bế con trai lên. Ôm thân hình nhỏ bé mềm mại của con trai vào lòng khiến Hoàng Tuấn Khải vô cùng dễ chịu. Cánh tay ngắn tũn của cậu bé ôm lấy cổ anh, dụi dụi mặt vào lồng ngực Hoàng Tuấn Khải. Tiểu Kiệt đã mấy ngày không được nhìn thấy ba, cậu nhóc nhớ ba vô cùng, lúc nào cũng chỉ muốn ở bên cạnh ba mình mà thôi.
Tiểu Kiệt ngước khuôn mặt phấn nộn bầu bĩnh, chớp mắt ngây thơ hỏi: “Ba ơi, chị gái xinh đẹp vừa nấy là ai thế?”
Chị gái xinh đẹp? Kiều Nhã Linh?
Hoàng Tuấn Khải hơi bất ngờ khi con trai hỏi vậy: “Sao con biết chị ấy”
“Vừa nãy con nhìn thấy chị với ba đang nói chuyện ạ”
Tiểu Kiệt đã đến nơi từ sớm, đợi ba lâu ơi là lâu cũng không thấy ba xuất hiện. Cậu nhóc đợi mãi thì buồn đi vệ sinh, kết quả liền thấy ba mình đang ở cùng một chị gái xinh đẹp nào đó. Sắc mặt ba không tốt, còn đưa tay kéo người ta nữa. Sau đó Tiểu Kiệt còn thấy ba thơm thơm chị xinh đẹp. Ba từng bảo chỉ khi yêu mến ai mới thơm thơm người đó vậy nghĩa là ba rất thích chị gái đó. Trước giờ ba chỉ thơm thơm mỗi mình cậu, nên Tiểu Kiệt tò mò không biết chị gái xinh đẹp đó là ai mà lại được ba thơm lâu như vậy.
“Ba vì chị nên mới đón con muộn phải không ?” Cậu nhóc xụ mặt nói.
Vừa nấy tình cờ gặp Kiều Nhã Linh, sau đó xảy ra tranh chấp với cô nên anh quên mất việc đi đón con. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy có lỗi, bèn thơm má cậu nhóc an ủi.
“Là ba không đúng, xin lỗi Tiểu Kiệt nhé!”
“Nãy con nhìn thấy ba thơm chị gái đó, nhưng mọi lần ba toàn thơm vào má con, sao hôm nay ba lại thơm vào môi chị xinh đẹp ạ?” Tiểu Kiệt mắt tròn xoe hỏi.
Hoàng Tuấn Khải bất đắc dĩ cười: “Con trai với con gái thì phải thơm môi biết chưa? Nhưng phải trong trường hợp con rất thích người đó nữa”
Tiểu Khải yên lặng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu bắt đầu làm nũng với ba, đôi mắt tội nghiệp đáng thương nhìn Hoàng Tuấn Khải.
“Ba vì chị gái xinh đẹp nên không đón con nhé! Chị gái xinh đẹp còn quan trọng hơn cả con, ba không còn thương con nữa rồi.”
Tiểu Kiệt đợi ba lâu đến mức chân mỏi nhừ, cậu nhóc vốn cho rằng ba cưng chiều mình nhất, không ngờ có ngày ba lại vì một cô gái mà đón cậu muộn. Vì vậy Tiểu Kiệt cảm thấy rất tủi thân, lo lắng vị trí số 1 của mình trong lòng ba đang bị lung lay.
Hoàng Tuấn Khải cười khổ ôm con trai vào lòng: “Không có, ba cũng rất yêu Tiểu Kiệt mà”
Tiểu Kiệt nghe vậy thì lại cười vui vẻ, ôm cổ anh hồn nhiên nói: “Ba ơi, con cũng muốn thơm môi chị xinh đẹp”
Hoàng Tuấn Khải nghe vậy, lập tức sâm mặt nhìn con trai.