Chương 68
“Thế nào rồi? Ổn chứ?” ~ An Kỳ nhanh nhảu hỏi.
Nhã Linh bực bội nói lại, rốt cuộc thì cậu giới thiệu cho tớ người kiểu gì đấy? Cái gì mà có học thức mới cả gia giáo kia chứ! Anh ta tự luyến lại lắm điều, mở miệng ra là coi thường phụ nữ, suy nghĩ thì cổ hủ. Ban đầu tớ còn tưởng anh ta tốt đẹp lắm, sau đó mới dần lộ nguyên hình, mắt hau háu nhìn vào tớ, cứ mở miệng nói câu nào là tớ chỉ muốn đập cho anh ta một cái. Nói thật nhé loại người khốn nạn cỡ như anh ta khá hiếm đấy!”
Kiều Nhã Linh tuôn ra một tràng, An Kỳ nghe mà ngây ngốc, vội vàng biện minh: “Sao lại thế được! Mẹ tớ bảo anh ta gia đình có điều kiện, được ăn học đàng hoàng, tính tình khiêm tốn hòa nhã kia mà”
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Đáng nhẽ lúc ý cậu phải có mặt ở đây để nghe anh ta vỗ ngực tự hào về mình. Anh ta lại còn rất coi thường phụ nữ, mới gặp đã tính đến chuyện hôn nhân, còn bảo sau này lấy nhau tớ phải ở nhà dọn dẹp trông con, đúng là tức chết mất! Mà cậu là em họ anh ta kia mà, anh ta là người thế nào cậu không biết à?”
Nhớ lại bộ dạng khi ấy của Trần Chí Thanh, Kiều Nhã Linh không khỏi khinh thường. Cả buổi chỉ biết ngồi tâng bốc bản thân và gia đình, lớn giọng yêu cầu người xứng tầm với mình mà không biết nhìn lại bản thân, đúng là đũa mốc mà đòi mâm son. Không hiểu nổi tại sao An Kỳ lại làm mai cho cô với loại người như thế. Cô ấy rõ ràng biết rõ cô thích kiểu người như thế nào mà, hoặc ít ra phải kiếm người nào cũng phải lịch sự, đàng hoàng một chút. Chứ kiểu người như Trần Chí Thanh không xứng làm đàn ông!
Thấy Kiều Nhã Linh nổi giận như thế, An Kỳ cũng thầm đoán được mọi chuyện đã tệ như thế nào. Cô ấy lúng túng nói: “Cái này… thực ra tớ cũng không rõ. Tớ với anh ta không thân cho.
lắm, bình thường gặp chỉ chào hỏi nhau thôi. Tớ thấy anh ta cũng cao ráo ưa nhìn, có công ăn việc làm ổn định, thêm mẹ tớ suốt ngày khen anh ta kiếm được nhiều tiền. Tớ tưởng anh ta là kiểu người tốt nên mới giới thiệu cho cậu. Nhã Linh, xin lỗi nha, là tớ không tìm hiểu kỹ”
An Kỳ thành khẩn xin lỗi, cô ấy thực sự không ngờ Trần Chí Thanh là người như vậy, đã khiến Kiều Nhã Linh phải chịu ấm ức. Kiều Nhã Linh cũng nguôi giận phần nào, cô cũng hiểu ý tốt của An Kỳ, chỉ vì mong cô nhanh chóng có được hạnh phúc nên mới vội vàng hấp tấp như vậy.
Kiều Nhã Linh thở dài nói: “Thôi được rồi, lần sau cũng nên bảo tớ trước một câu, đừng tự quyết định như thế. Tớ thấy mình vẫn còn trẻ, chuyện tình cảm không nên ép buộc, tính sau đi”
An Kỳ ở bên kia gật đầu như giã tỏi: “Ừ, tớ biết rồi, cậu sớm về đi nhé, tớ sẽ mua đồ ăn ngon về tạ tội với cậu”
Kiều Nhã Linh bật cười, cúp máy. Ban nấy gọi rất nhiều đồ, Trần Chí Thanh bị đưa đi đến bệnh viện rồi, nên là gọi đồ ăn cho hai người lại thành một mình Kiều Nhã Linh ăn. Bên ngoài bắt đầu mưa, người trong cửa hàng dần thưa thớt. Bên ngoài, cơn mưa xối xả phủ trắng không gian, những hạt mưa đập mạnh trên cửa sổ, kéo thành những giọt nước dài.
Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn làn mưa, mọi người ai cũng vội vã tránh đi những giọt nước lạnh lo đang tuôn rơi, hối hả trở về tổ ấm. Gió quật mạnh vào cửa sổ, thành phố bụi bặm ồn ào thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi xuống mặt đi ã.
Kiều Nhã Linh nhớ về ngày trước, khi cô còn là một cô gái nhỏ thích nghịch mưa. Hễ trời đổ mưa là người Kiều Nhã Linh lại chạy ra ngoài, để những giọt nước thấm đẫm lên người mình rồi bật cười thích thú. Người nhà họ Hoàng đã quá quen với chuyện nghịch ngợm của cô, không ai nhắc nhở gì cả. Mỗi lần Kiều Nhã Linh ướt rượt leo lên cầu thang lén lút trở về phòng, cứ lên đến tầng 2 là cửa phòng của Hoàng Tuấn Khải lại bật mở ra, ánh mắt anh nhìn cô rất không hài lòng.
“Sao nói mãi mà em không chịu nghe thế hả?” – Hoàng Tuấn Khải lạnh giọng nói.
Kiều Nhã Linh tinh nghịch lè lưỡi, chạy tót lên trên. Hàng Tuấn Khải đuổi theo ở phía sau, Kiều Nhã Linh vừa chạy vừa hét ầm lên, Hoàng Tuấn Khải rất nhanh tóm được cô, lôi vào phòng. Kiều Nhã Linh bị anh vác trên vai cười khanh khách, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, nhìn vừa đáng yêu vừa thuần khiết.