Chương 211
Tiểu Kiệt hoàn toàn lịm đi, nhìn thằng bé mất ý thức nằm trên giường, Hoàng Tuấn Khải lo lắng tột độ. Anh sờ tay lên trán Tiểu Kiệt, nóng đến mức dọa người. Nửa đêm nửa hôm, căn nhà chìm vào trong tĩnh mịch, một mình Hoàng Tuấn Khải hớt ha hớt hải đi lấy khăn lạnh đắp tạm lên trán thằng bé, sau đó cuống quýt gọi bác sĩ của gia đình đến.
Cả nhà họ Hoàng tối qua náo loạn một trận, Tiểu Kiệt bị sốt virus, cơ thể nhỏ bé liên tục run lên. Từ hôm qua đến bây giờ Tiểu Kiệt vẫn mất ý thức, gương mặt đỏ bừng, môi tái đi, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán. Hoàng Tuấn Khải ở bên con suốt quãng thời gian ấy không rời một bước, nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Kiệt, liên tục đưa tay kiểm tra nhiệt độ cho nó.
“Không có gì đáng lo nhưng phải cẩn thận quan sát, nếu sốt quá cao sẽ rất nguy hiểm cho trẻ nhỏ. Bây giờ nhiệt độ của thăng bé đang cao, cách bốn tiếng thì pha chỗ thuốc này cho thằng bé uống. Hơn nữa cố gắng cấp nước và làm mát cho Tiểu Kiệt nhé!” – Bác sĩ nói.
Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, đưa tay vuốt tóc cho Tiểu Kiệt, nhẹ nhàng đặt trên má thăng bé một nụ hôn nhẹ.
Ánh mắt anh vô cùng đau lòng, Tiểu Kiệt là sinh mệnh của anh, nhìn thằng bé không chút sức lực nằm trên giường khiến trái tim anh đau như cắt. Hoàng Tuấn Khải tuy là người cứng ngắc lạnh lùng, nhưng không phải không có cảm xúc. Tình cảm chân thật nhất của anh chỉ bộc lộ trước mặt những người anh yêu thương mà thôi.
Hoàng Tuấn Khải cả đêm không ngủ, hết thay khăn lại bón thuốc cho Tiểu Kiệt, dù mệt đến mức nào cũng nhất quyết ở bên thằng bé. Có người khuyên anh đi ngủ một lúc anh cũng gạt sang một bên, dịu dàng cẩn thận chăm sóc cho con trai từng li từng tí. Hoàng Tuấn Khải vì quá lo lắng mà dẫn đến kiệt sức, nhưng anh vẫn không rời Tiểu Kiệt một bước.
“Kiều..”
Hoàng Tuấn Khải đang vắt khăn lạnh mới thì nghe thấy tiếng thầu thào bên cạnh, anh ngoảnh mặt sang, Tiểu Kiệt vẫn yên lặng nằm một chỗ. Hoàng Tuấn Khải cho rằng mình nghe nhầm, nhẹ nhàng đắp khăn lên trán thằng bé. Đúng lúc này, cánh môi trắng bệch của Tiểu Kiệt lại mấp máy, thanh âm đứt quãng phát ra: “Kiều Kiều..”
Hoàng Tuấn Khải khựng lại, cơ thể đứng im bất động. Anh rũ mắt nhìn Tiểu Kiệt, thằng bé vẫn nhắm nghiềm mắt, mê man gọi một cái tên.
Đây chính là nhũ danh của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải không hề xa lạ. Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, tiếng gọi “Kiều Kiều” vẫn liên tục vang lên.
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy vô cùng xót xa, thằng bé ốm đến mức bất tỉnh nhưng vẫn gọi tên Kiều Nhã Linh. Cô hẳn là quan trọng với Tiểu Kiệt nhường nào mới khiến nó cố chấp đến như vậy.
Một giọt nước mắt trong suốt lăn ra từ khóe mắt Tiểu Kiệt, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải ẩn hiện tia buồn bã và bất lực. Anh dịu dàng vươn tay lau lên mắt thăng bé, mệt mỏi thở dài. Tiểu Kiệt lại lẩm bẩm: “Muốn… muốn gặp chị”
Tiểu Kiệt trong người hẳn là đang rất khó chịu, cơ thể thằng bé vã mồ hôi, lông mày nhăn lại, gương mặt nhỏ bé xanh xao. Thế nhưng vào lúc này thằng bé lại liên tục gọi tên của Kiều Nhã Linh trong vô thức, dường như chỉ cần nhắc đến cô, nỗi đau của thằng bé sẽ giảm đi đôi chút.
Hoàng Tuấn Khải đau lòng vuốt mặt con trai mình, vòng xoáy của số mệnh đã để hai người họ gặp nhau. Giống như định mệnh đã sắp đặt, hai người họ có mối liên kết bên vững, dẫu có làm thế nào cũng không thể xóa bỏ.
Những ngón tay ngắn ngủn của Tiểu Kiệt túm lấy bàn tay rộng lớn của Hoàng Tuấn Khải, miệng vẫn lẩm bẩm tên Kiều Nhã Linh, thăng bé thậm chí còn rơi nước mắt nữa.
Hoàng Tuấn Khải không biết làm sao, anh đã ngăn cấm cho hai người không được gặp nhau, bây giờ lại đi tìm cô liệu có ổn hay không. Hoàng Tuấn Khải xót xa nhìn con trai mình, trái tim cứng rắn của anh cũng có lúc mềm yếu, cuối cùng anh không đành lòng đi xuống dưới nhà, sai Kiến Quốc đưa Kiêu Nhã Linh đến đây.
Lúc Kiến Quốc vừa xoay người đi, anh đột ngột mở miệng: “Đợi chút”
Kiến Quốc quay người lại nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải lên nhà thay.
một bộ quần áo khác. Trông anh đã bớt tiều tụy hơn, nhưng vẻ mệt mỏi vẫn hẳn sâu nơi khóe mắt.
“Tôi đi cùng cậu” – Hoàng Tuấn Khải nói.