Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 499

 

Hoàng Tuấn Khải lập tức sâm mặt xuống, anh cúi thấp đầu, cắn nhẹ lên môi cô như trừng phạt. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn quýt, Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng vào mắt Kiều Nhã Linh, thanh âm của anh vô cùng gợi cảm: “kiều Kiều, anh là ai?”

 

Kiều Nhã Linh như bị nhấn chìm trong đôi mắt của anh, Hoàng Tuấn Khải không đợi cô trả lại, một lần nữa thô bạo cuốn lấy môi cô. Hoàng Tuấn Khải luồn tay xuống phía dưới, xé rách chiếc quần nhỏ của Kiều Nhã Linh, tấm vải che đậy duy nhất trên người cô đã không còn nữa.

 

Bàn tay nóng bỏng của anh chu du khắp nơi, dịu dàng kiên nhẫn vuốt ve.

 

Kiều Nhã Linh ngửa đầu, tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng.

 

Hoàng Tuấn Khải nghe thấy tiếng sợi dây đứt phựt bên trong mình.

 

Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, hấp tấp cởi quần ra, chống tới bên người cô. Đúng lúc này, Kiều Nhã Linh đột nhiên bật dậy, nôn lên người anh. Sau khi nôn xong, cô thả người xuống giường, nằm im không nhúc nhích.

 

Hoàng Tuấn Khải đờ người, nhìn một màn vừa diễn ra vô cùng chóng vánh, dập tắt ngọn lửa nóng bỏng đang hừng hực trong căn phòng. Hoàng Tuấn Khải đưa tay đỡ trán, nhìn anh như hận không thể bóp chết Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải nghiến răng: “Kiều Nhã Linh, em được lắm!”

 

Hoàng Tuấn Khải không thể tiếp tục hành động với một bãi nôn trên người. Anh đành đen mặt bế Kiều Nhã Linh vào phòng tắm, tắm rửa cho.

 

cả hai người họ. Kiều Nhã Linh ngồi trong bồn tắm, vui vẻ nghịch nước, hoàn toàn không nhận ra Hoàng Tuấn Khải đang tức tối đến nhường nào. Hoàng Tuấn Khải bị Kiều Nhã Linh làm cho mất hứng, anh không có hứng thú gì nữa mà chỉ kỳ cọ cơ thể cho cô. Kiều Nhã Linh nhàn nhã nghịch nước, híp mắt nhìn anh cười.

 

Hoàng Tuấn Khải trừng mắt với cô: “Em còn cười được à?”

 

Kiều Nhã Linh hắt nước lên mặt Hoàng Tuấn Khải, sau đó phá ra cười nắc nẻ. Hoàng Tuấn Khải cũng không chịu thua, hất cả gáo nước vào người cô. Hai người té nước qua lại, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp.

 

Kiều Nhã Linh chơi mệt rồi, ngả đầu trên thành bồn, mắt to mắt nhỏ nhìn Hoàng Tuấn Khải, cười ngốc: “Anh đẹp trai, anh là hoàng tử phải không? Còn tôi là công chúa bé nhỏ, công chúa và hoàng tử, thật là hợp nhau”

 

Sau đó, Kiều Nhã Linh cứ thể ngủ mất tiêu.

 

Hoàng Tuấn Khải hết nói nổi, buồn cười nhìn cô. Rất lâu rồi, anh mới thấy một Kiều Nhã Linh vui vẻ và hồn nhiên như vậy. Khi say, cô không.

 

phải cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không còn bất cứ buồn đau, giống như một đứa trẻ vô tư thuần khiết. Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ ngắm nhìn cô, khi nhắm mắt lại, sự gai góc và lạnh lùng của cô đã biến mất, thay vào.

 

đó là vẻ đáng yêu, cùng với một chút ngốc nghếch khiến anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương.

 

Hoàng Tuấn Khải bất chợt nhìn thấy vết sẹo trên cổ cô, anh đau lòng chạm lên nó. Anh dịu dàng đưa tay lên vuốt ve gương mặt vẫn hây hây đỏ của cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. Anh thầm thì: “Đúng vậy, em chính là công chúa nhỏ của anh”

 

Hoàng Tuấn Khải bế Kiều Nhã Linh ra khỏi phòng tắm, cẩn thận lau người hộ cô. Hoàng Tuấn Khải đặt Kiều Nhã Linh lên giường, sau đó giúp cô thay một bộ đồ thoải mái.

 

Xong xuôi mọi thứ, Hoàng Tuấn Khải đắp chăn cho cô, ngồi yên lặng ngắm nhìn cô say giấc nông. Hoàng Tuấn Khải chạm lên mái tóc hơi rối của cô, dịu dàng nói: “Ngủ ngon”

 

Kiều Nhã Linh đột nhiên hơi cử động, Hoàng Tuấn Khải căng thẳng không dám nhúc nhích. Nhưng Kiều Nhã Linh không tỉnh lại, mà chỉ cựa quậy để tìm chỗ ngủ thoải mái hơn. Má cô cọ vào tay Hoàng Tuấn Khải, cảm xúc mềm mại và ấm nóng truyền từ bàn tay chạy thẳng đến trái tim anh. Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, cúi đầu chạm môi lên trán cô. Kiều Nhã Linh tựa hồ vô cùng dễ chịu, gương mặt cô nhu hòa, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

Kiều Nhã Linh ngủ rất say, Hoàng Tuấn Khải ngồi lại với cô một hồi rồi vào phòng tắm. Vì quần áo đã bẩn hết nên anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.

 

Hoàng Tuấn Khải bước ra ngoài, ngẩn người đứng bên cửa sổ. Anh rít từng hơi thuốc một, ánh mắt đầy ưu tư. Một hồi lâu sau, Hoàng Tuấn Khải gọi điện cho trợ lý: “Mang quần áo của tôi đến đây, rồi gọi một người tới dọn dẹp”

 

Rất nhanh, đồ của Hoàng Tuấn Khải đã được mang tới. Anh thay một bộ đồ sạch sẽ, sai người làm dọn dẹp đống bia rượu ở ngoài phòng khách, và giặt đồ cho Kiều Nhã Linh. Sau đó, Hoàng Tuấn Khải vào nghé Kiều Nhã Linh lần cuối trước khi rời đi. Kiều Nhã Linh vẫn nằm yên như lúc đầu, hơi thở đều đều, nhìn cô rất yên bình. Hoàng Tuấn Khải đang định khép cửa lại, Kiều Nhã Linh đột ngột cất tiếng: “Hoàng Tuấn Khải..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK