Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 510

 

Hoàng Tuấn Khải và người của anh đều giống hệt như nhau, quá nguyên tắc và cứng rắn. Kiều Nhã Linh biết dù mình có đuổi thì Kiến Quốc cũng không chịu đi, cô cũng không buồn để tâm đến anh ta nữa.

 

Kiến Quốc quả là một người đa di năng, anh ta không những làm tốt công việc của mình mà còn rất biết chăm sóc người khác. Kiều Nhã Linh không cần phải động đến một giọt nước, tất cả mọi thứ đều được Kiến Quốc tận tình đưa tới cho cô.

 

Lúc này, Kiến Quốc vừa pha sữa nóng vừa chậm rãi nói: “Chủ tịch hiện đã đi mua đồ ăn mà cô Kiều muốn ăn, nhưng vì đường xa và bây giờ là giờ cao điểm, nên có lẽ sẽ về muộn, cô uống tạm cốc sữa nhé!”

 

Kiều Nhã Linh không nói gì, lạnh nhạt nhận lấy cốc sữa mà Kiến Quốc đưa. Kiến Quốc nhìn Kiều Nhã Linh một hồi, tiếp tục nói: “Cô Kiều, quán ăn mà cô nói quả thực rất đông người mua, chủ tịch đã phải đứng đợi rất lâu mà vẫn chưa mua được. Trời đang nóng nực như thế này, chắc hẳn sẽ rất khó chịu”

 

Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng không chịu được, cô đặt mạnh cốc sữa xuống bàn, trừng mắt với Kiến Quốc: “Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?”

 

Kiến Quốc là người rất kiệm lời, có khi cả ngày không nói lấy một câu, nhưng bây giờ cứ chốc chốc lại nhắc đến Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh không ngốc, dụng ý của anh ta cô hoàn toàn hiểu được.

 

Kiến Quốc thấp giọng nói: “Cô Kiều, chủ tịch đã vì cô mà vất vả một chuyến, hi vọng cô có thể hiểu được tấm lòng của anh ấy”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, lạnh nhạt nói: “Tôi không yêu cầu anh ta làm vậy, anh ta hoàn toàn có thể không đi hoặc yêu cầu người khác đi mua”

 

Kiều Nhã Linh không hề nghĩ Hoàng Tuấn Khải sẽ dễ dàng đồng ý như vậy. Xếp hàng mua đồ ăn là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng vì người ấy là Hoàng Tuấn Khải, nên mới khiến người ta kinh ngạc.

 

Hoàng Tuấn Khải từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, một người đã quen được người khác cung phụng như anh hôm nay lại giống như một người đàn ông bình thường chờ đợi xếp hàng để mua đồ ăn, quả thực là chuyện khó tin.

 

Kiều Nhã Linh không muốn thừa nhận rằng anh vì cô mà phải chen lấn giữa dòng người đông đúc để mua một suất ăn chỉ gần một trăm ngàn đồng. Cô không thể để trái tim mình dao động.

 

Kiến Quốc thở dài nói: “Cô Kiều, chủ tịch thực sự quan tâm đến cô, sao cô luôn không tin tưởng anh ấy? Vì cô, chủ tịch đã bỏ dở lễ đính hôn, mặc kệ hàng trăm người đang có mặt ở đó, chạy thẳng đến bệnh viện. Chủ tịch rất lo lắng khi biết cô bị bệnh, đối với anh ấy, không có điều gì quan trọng bằng cô.

 

Lễ đính hôn được trông đợi nhất của gia đình nhà họ Hoàng, chủ tịch đã không màng đến hậu quả, bỏ ngoài tai lời đe dọa của ông ngoại, tất cả đều vì cô, cô Kiều”

 

Hôm qua, giữa buổi đính hôn, Hoàng Tuấn Khải đột ngột rời đi trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người đang có mặt ở đó. Kiến Quốc vẫn nhớ như in khung cảnh hỗn độn khi ấy.

 

Tuyết Loan ngơ ngác, Đặng Văn Ngữ nổi trận lôi đình, khách khứa nháo nhác bàn tán xôn xao. Lễ đính hôn được bao nhiêu người quan tâm, là bộ mặt của cả một gia tộc lừng lây, đã bị Hoàng Tuấn Khải phá hủy trong phút chốc. Thế nhưng, anh vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Điều duy nhất khiến anh quan tâm chính là tình hình sức khỏe của Kiều Nhã Linh.

 

Không thể không thừa nhận, khi nghe Kiến Quốc nói Hoàng Tuấn Khải đã bỏ đi giữa buổi lễ đính hôn, Kiều Nhã Linh đã vô cùng kinh ngạc.

 

Thế nhưng sắc mặt cô dần trở nên ảm đạm. Kiều Nhã Linh không chút biểu cảm, nói: “Vậy thì sao, tôi phải cảm ơn anh ta vì điều đó à? Tôi nên thấy biết ơn và vui mừng bởi anh ta lo lắng cho tôi mà hủy cả buổi hôn lễ, hay là tôi phải thấy tội lỗi đây?”

 

Kiến Quốc nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt phức tạp: “Cô Kiều..”

 

Kiều Nhã Linh ngắt lời: “Anh ta đối với tôi như thế nào, tôi không quan tâm. Tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Tôi cũng không yêu cầu anh ta phải làm vậy vì tôi.

 

Anh nói những chuyện đó cũng không thể thay đổi suy nghĩ của tôi về anh ta đâu. Tôi không muốn dính dáng gì đến Hoàng Tuấn Khải, cũng sẽ không bao giờ để sự tử tế và chân thành giả tạo của anh ta qua mặt. Thủ đoạn làm tổn thương người khác của Hoàng Tuấn Khải không đơn giản đâu, tôi không muốn mình phải đau khổ thêm một lần nào nữa”

 

Kiến Quốc trầm mặc nhìn Kiều Nhã Linh, khúc mắc giữa hai người trong quá khứ lớn đến mức không cách nào xóa bỏ. Tình cảm bao năm của họ cũng vì thế mà tan vỡ, dù có cố gắng hàn gắn, cũng chỉ khiến cho các vết nứt lan rộng hơn. Kiến Quốc lặng thinh đứng một chỗ, anh ta không còn lời nào để nói. Bởi anh ta biết, dù có giải thích thế nào cũng là vô dụng.

 

Kiều Nhã Linh nằm quay lưng về phía Kiến Quốc, cô thấp giọng nói: “Tôi mệt rồi, anh đi đi”

 

Kiến Quốc mím môi nhìn Kiều Nhã Linh, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ quay người đi, tắt đèn rồi đóng cửa phòng bệnh lại. Trong phòng chỉ còn lại Kiều Nhã Linh, bóng tối che khuất gương mặt cô, chỉ có ánh mắt đen láy đầy suy tư như ẩn như hiện trong màn đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK