Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 Thân mật

“Xin chào, tị Nói chuyện một lúc, An Kỳ bỗng hỏi: “Thế chuyện của cậu và Hoàng Tuấn Khải là sao, anh ta vì bài báo cậu đăng mà đuổi việc cậu à?”

Nhắc đến truyện này, Kiều Nhã Linh lại thấy bực bội: “Không phải, Hoàng Tuấn Khải đơn giản là muốn tớ mất việc, sau đó phải ngoan ngoãn trở lại nhà họ Hoàng. Anh ta bảo chỉ cần tớ muốn sẽ tìm việc khác cho tớ, nhưng tớ không cần!”

An Kỳ gật đầu đồng tình: “Đúng thế, khiến cậu ra nông nỗi này mà vẫn còn dám mở miệng nói muốn giúp đỡ cậu, đúng là đạo đức giả!

Được rồi, đừng lo. Tớ định xin cho cậu làm trợ lý của Tú Quỳnh, cậu thấy được không?”

Kiều Nhã Linh kinh ngạc hỏi: “Người mẫu, ngôi sao nổi tiếng Tú Quỳnh ư?”

Tú Quỳnh là một nhân vật rất nổi trong giới showbiz, xinh đẹp, có học thức, gia thế khủng, không ai là không biết đến tên tuổi của cô ấy.

Kiều Nhã Linh trước kia cũng rất thích Tú Quỳnh, không ngờ đến một ngày có cơ hội làm trợ lý của cô ấy.

An Kỳ nói: “Tú Quỳnh đang cần một người trợ lý, nếu muốn tớ sẽ giới thiệu cậu vào làm”

Kiều Nhã Linh nị ngừng không nói, cô chưa từng có kinh nghiệm làm việc với người n¡ g, nên có chút đắn đo. Với lại một công ty giải trí lớn như thế này, liệu có chấp nhận một người làm trái ngành hay không? An Kỳ hiểu được những điều Kiều Nhã Linh đang lo lắng, cô ấy an ủi nói: “Không biết có thể học hỏi từ từ, thật ra Tú Quỳnh cũng không quá khắt khe trong việc chọn người đâu” – An Kỳ liếc nhìn Lương Thế Hào đang ngồi an nhàn bên cạnh – “Không như anh ấy, khó hầu hạ muốn chết!

Kiều Nhã Linh bật cười, nghe vậy cũng thấy an tâm, cô gật đầu bảo: “Vậy nhờ cậu cả”

“Nếu mọi chuyện ổn thỏa thì cậu nên bỏ việc làm ở công ty bao cao su đi. Tớ đã muốn nói chuyện này lâu rồi, vì thực sự làm việc ở các quán club không an toàn chút nào cả”

Kiều Nhã Linh hiểu sự lo lắng của An Kỳ, qua việc tên Hàn làm hôm trước cũng khiến Kiều Nhã Linh nhận thức được những mối nguy hiểm ở club. Nhưng cô phải đợi khi giao xong hàng cho Hoàng Tuấn Khải mới nghĩ đến chuyện bỏ việc.

“Mình biết rồi” – Kiều Nhã Linh không muốn An Kỳ phải bận tâm về mình, đáp lại một câu.

Ba người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện. An Kỳ muốn đưa cô đi thăm quan làm quen với công ty, kéo cả Lương Thế Hào bất đắc dĩ đi theo.

Mấy người vừa bước đến sảnh lớn của công ty, liền nhìn thấy Hạ Mãn cùng một đám người đang tụ tập, cười nói ồn ào. Hạ Mẫn không để ý xung quanh, giọng nói oang oan “Mấy người không biết vừa rồi cô ta vênh váo như thế nào đâu, cậy có Lương Thế Hào ở đấy mà lên mặt. Nếu không phải Lương Thế Hào ở đó, tớ đã dạy dỗ cho cô ta một bài học rồi”

Một người khác nói: “Cô ta đúng là thanh mai trúc mã của Lương Thế Hào sao?”

Hạ Mẫn hừ một tiếng: “Ai biết, cũng có thể Lương Thế Hào nói vậy vì muốn giúp cô ta thôi. Chứ nhìn dáng vẻ cô ta như vậy ai mà cho răng có liên quan đến Lương Thế Hào kia chứ! Chẳng khác gì cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên ngai”

Bọn họ cười ầm lên, một người đứng cạnh Hạ Mẫn thêm lời: “Tớ thấy chỉ có mình An Kỳ là bám lấy Lương Thế Hào thôi, còn Lương Thế Hào đến một ánh mắt cũng đâu có bố thí cho cô ta. Anh ấy đối với An Kỳ rất lạnh lùng, làm gì có thanh mai trúc mã nào như vậy”

Mấy người bên cạnh cũng phụ họa nói: “Đúng đấy!”

An Kỳ nghe không nổi, tức tốc đi đến chỗ đám người kia, lạnh mặt nói: “Nói xấu người khác rôm rả quá nhỉ?”

Mấy người kia giật mình vì bị bắt quả tang, lại nhìn thấy Lương Thế Hào ở đẳng sau, nhất thời im như thóc. Hạ Mẫn mặt hơi tái đi, nhưng cô †a nhanh chóng tỏ ra không có chuyện gì. Ban nấy bị mắng té tát khiến cô ta rất bực bội, rồi lại biết tin An Kỳ với Lương Thế Hào có mối quan hệ gần gũi càng khiến cô ta không phục, nên mới tụ tập những người đồng nghiệp khác mỉa mai An Kỳ.

An Kỳ nhìn những người trước mặt, cười nhạt, khiêu khích nói: “Sao không nói nữa đi? Vừa rồi vui vẻ lắm cơ mà? “

Lương Thế Hào cũng tiến đến bên cạnh An Kỳ, lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ.

“Công ty trả tiền cho mấy người đến làm việc, chứ không phải tụ tập nói xấu người khác! Nếu rảnh rỗi quá thì tìm việc mà làm đi!”

Mấy người bị anh quát mà sợ run người, Lương Thế Hào là diễn viên hàng đầu của LM, nếu khiến anh không hài lòng, họ sẽ bị mất việc như chơi. Ai nấy đều khúm núm cúi gầm mặt, một lời cũng không dám nói, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hăng nói xấu An Kỳ khi nấy.

“Cô có bất mãn gì thì nói trước mặt tôi đây này, chứ đừng có cái kiểu đâm chọc sau lưng người khác” – An Kỳ khoanh tay nói Hạ Mẫn nhịn một cục tức to đùng từ nãy đến giờ, cô ta cũng chẳng nể nang gì An Kỳ với Lương Thế Hào nữa, thẳng thừng nói: “Tôi chính là không tin cô với Lương Thế Hào là thanh mai trúc mã đấy! Anh Thế Hào, có phải anh vì giúp cô ta nên mới nói thế không? Chứ em không tin anh lại thân quen với một người như cô tat”

Lương Thế Hào “” lên một tiếng, giơ tay xoa đầu An Kỳ, ánh mắt cưng chiều vô hạn, làm người khác nhìn vào không khỏi ghen tị. An Kỳ cũng thân mật khoác tay Lương Thế Hào, bộ dạng của hai người khiến mấy người kia tức nổ mắt. Bây giờ bọn họ mới chú ý, Lương Thế Hào.

thường ngày lạnh lùng xa cách, tính tình có chút kiêu ngạo lại đang đeo.

một chiếc balo đựng đầy đồ của An Kỳ. Lương Thế Hào bẹo má An Kỳ một cái, cô cười giận đánh vào tay anh.

“Quan hệ của chúng tôi như thế nào cũng không đến lượt mấy.

người bàn luận, lo làm tốt việc của mình đi!”

Lương Thế Hào bỏ lại một câu, ôm vai An Kỳ rời đi. Hạ Mẫn tức tối giậm chân tại chỗ, căm ghét nhìn bóng lưng hai người.

Thường ngày Lương Thế Hào không quản An Kỳ, để mặc cô ấy muốn làm gì thì làm, anh cũng lười phản ứng. Nên bề ngoài trông có vẻ An Kỳ chính là người đeo bám anh, nhưng thực ra không phải như vậy.

Lương Thế Hào từ nhỏ đã rất cưng chiều An Kỳ, tính cách anh có chút lãnh đạm lạnh nhạt, không giỏi thể hiện cảm xúc. Nhưng chỉ cần ai dám động vào một sợi tóc của An Kỳ, anh sẽ không để cho họ yên.

Ra chỗ khác, Lương Thế Hào đưa túi đồ lại cho An kỳ, vò đầu cô nói: “Anh đi trước đây, có chuyện gì thì gọi cho anh”

An Kỳ nhăn mũi đáp: “Em biết rồi Kiều Nhã Linh nhìn bóng lưng tiêu soái của Lương Thế Hào rời đi, võ tay cảm thán: “An Kỳ, sao cậu có thể quen biết một người đàn ông tuyệt vời như vậy hả?”

An Kỳ bật cười: “Đừng có trêu tớ”

An Kỳ thật sự rất tự hào khi là thanh mai trúc mã với một người vừa tuấn tú vừa tài giỏi như Lương Thế Hào, hơn nữa lại vô cùng quan tâm chiều chuộng cô. Tuy An Kỳ làm trợ lý cho Lương Thế Hào, nhưng thời gian anh chăm sóc cô còn nhiều hơn một người trợ lý như cô nên làm.

“Tớ nói thật đấy, Lương Thế Hào quả thực rất đẹp trai, còn ngầu nữa chứ! Nhìn vừa nãy anh ấy bảo vệ cậu mà tớ hâm mộ muốn chết!”

Kiều Nhã Linh vẫn còn chưa tin được An Kỳ lại có một thanh mai trúc mã cực phẩm như vậy. Hai người thực sự rất đẹp đôi, An Kỳ mặc dù không quá xinh đẹp nhưng lại cao ráo ưa nhìn, tính tình phóng khoáng mạnh mẽ, rất hợp với người như Lương Thế Hào.

“Mau nói đi, quan hệ của hai người nhất định không chỉ có vậy phải không?” – Kiều Nhã Linh híp mắt hỏi.

“Đừng có nói lung tung, bọn tớ chỉ là anh em mà thôi” — An Kỳ đỏ mặt phủ nhận.

Kiều Nhã Linh cười mờ ám nhìn cô bạn, An Kỳ không muốn thừa nhận cô cũng không cố hỏi. Hai người tiến tới khu sảnh sau của công ty trò chuyện nhân lúc đợi người của LM đến làm việc với Kiều Nhã Linh.

An Kỳ hỏi: “Thế bây giờ chuyện của cậu với Hoàng Tuấn Khải định xử lý như thế nào?”

Kiều Nhã Linh thở dài, trên mạng đang tán loạn hết cả lên, dù giờ Hoàng Tuấn Khải có áp chế những bài báo đó cũng vô ích. Bây giờ chỉ còn cách tự anh mở miệng đính chính thì may ra còn có tác dụng.

Nhưng Hoàng Tuấn Khải lại không có ý định làm gì cả, cô thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì.

“Hoàng Tuấn Khải bảo cứ kệ đó rồi tin tức tự lắng xuống. Anh ta nói đơn giản thật đấy, một tin tức nóng sốt như vậy làm gì có chuyện cư dân mạng dễ dàng bỏ qua”

“Hoàng Tuấn Khải không giải quyết ư? Chuyện lạ đó! Sắp tới cậu sẽ bị chửi rủa không thương tiếc cho mà xem” – An Kỳ kinh ngạc kêu lên.

“Giờ tớ cũng đang “ăn gạch” đủ rồi đây”

Kiều Nhã Linh than thở nói, hôm nay thì bị ném quýt, không biết ngày mai thì thế nào đây. Cô nhất định phải bảo Hoàng Tuấn Khải xử lý triệt để chuyện này, nếu không cuộc sống sắp tới của cô nhất định sẽ vô cùng thảm thương. Kiều Nhã Linh nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, rầu tĩ nhìn An Kỳ.

“Hoàng Tuấn Khải đúng là sao quả tạ, gặp anh ta là bao nhiêu chuyện xấu xảy ra với tớ”

An Kỳ cười ha hả, bỗng nhiên hứng thú hỏi: “Mà này, trông Hoàng Tuấn Khải thế nào? Đẹp trai như trên báo không?”

Hoàng Tuấn Khải rất hiếm khi xuất hiện trước đám đông, những tin tức và hình ảnh của anh chủ yếu là ở trên mạng, nhưng cũng có rất ít.

An Kỳ thực sự tò mò không biết Hoàng Tuấn Khải ở bên ngoài trông như thế nào, dù sao cô cũng là fan hâm mộ một thời.

Kiều Nhã Linh bĩu môi nói: “Trông vừa già vừa xấu, cậu đừng trông đợi làm gì”

An Kỳ kêu lên: “Thật không vậy?” – Cô ấy huých nhẹ vai Kiều Nhã Linh một cái. – “Tớ không tin là người từng khiến cậu điên đảo một thời lại có bề ngoài không ra gì đâu”

Kiều Nhã Linh xì một cái: “Được vẻ bề ngoài thì có ích gì, mặt mũi đẹp đẽ mà nhân cách thối nát thì cũng vứt!”

An Kỳ gật đầu đồng tình: “Đúng đúng, loại đàn ông như anh ta không đáng được yêu.”

Hai người nhìn nhau bật cười, lúc này Kiều Nhã Linh mới thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK