Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353

 

Hoàng Tuấn Khải không trả lời, anh kéo tay Kiều Nhã Linh bước ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn. Kiều Nhã Linh chẳng hiểu gì cả, bị anh đưa lên xe rồi anh cứ thế lái xe phóng thẳng một mạch. Nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua, Kiều Nhã Linh càng tò mò hơn, cô hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn đưa tôi đi đâu?”

 

Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, giọng nói của anh rõ ràng và kiên định: “Chúng ta đi làm thủ tục nhận nuôi cho em”

 

Kiều Nhã Linh sững người, nét mặt của cô nhanh chóng trở nên ảm đạm. Cô không hiểu tại sao Hoàng Tuấn Khải lại cố chấp muốn cô ở bên Tiểu Kiệt như thế. Chỉ đơn giản là vì thằng bé quý cô thôi sao?

 

Nếu chỉ vậy thì không đủ thuyết phục đối với cô. Kiều Nhã Linh nhìn vào khoảng không xa xăm trước mặt, cô thấp giọng nói: “Hoàng Tuấn Khải, tôi đã nói rõ với anh rồi mà, tôi không thể trở thành mẹ của Tiểu Kiệt”

 

Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, anh nói bằng giọng chắc nịch: “Em có thể”

 

Kiều Nhã Linh thở dài, anh đang cố chấp vì thằng bé, hay là vì chính bản thân anh đây? Mặc dù cô thật sự yêu quý Tiểu Kiệt, nhưng cô không thể lừa gạt cảm xúc của mình mà ở bên thằng bé.

 

Dành tình cảm cho con trai của kẻ thù, chuyện này quá đủ nghiệt ngã rồi. Với lại, Tiểu Kiệt xứng đáng có một người mẹ tốt hơn kẻ không thể bảo vệ con mình như cô.

 

Hoàng Tuấn Khải đưa mắt nhìn Kiều Nhã Linh, vẻ mặt trầm lặng u buồn của cô khiến lồng ngực anh bức bối. Anh biết mình đang hành động một cách vô lý và có phần ép buộc, chỉ là anh quá muốn đưa cô trở lại bên mình. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Kiều Kiều, em đừng suy nghĩ mọi thứ quá phức tạp. Em thích Tiểu Kiệt, vậy thì hãy ở bên thằng bé, chuyện này không hề khó khăn như em tưởng tượng. Tiểu Kiệt chưa từng yêu mến ai tới vậy cho đến khi gặp em, thằng bé muốn hai người ở cùng nhau, em cũng vậy mà phải không?”

 

Kiều Nhã Linh không trả lời, ánh mắt cô càng trở nên mông lung mờ mịt. Hoàng Tuấn Khải tiếp tục nói: “Em có thể căm ghét anh, nhưng đừng ruồng rẫy Tiểu Kiệt. Không phải em nói thằng bé xứng đáng có được hạnh phúc sao? Bây giờ em chính là hạnh phúc của thằng bé”

 

Kiều Nhã Linh trầm mặc, tâm trí cô vô cùng rối bời hoang mang.

 

Những lời Hoàng Tuấn Khải nói khiến cô dao động, nhưng cô vẫn cảm thấy do dự. Hoàng Tuấn Khải liếc nhìn Kiều Nhã Linh, cô im lặng, không đồng ý cũng không phản đối.

 

Cả quãng đường Kiều Nhã Linh liên tục miên man suy nghĩ, cô vẫn chưa quyết định nên làm gì mới phải thì bọn họ đã đến nơi rồi.

 

Kiều Nhã Linh ngồi yên bất động, cô nhìn chằm chăm cánh cổng màu xanh rộng lớn trước mắt. Bên trong có rất nhiều gương mặt với vô vàn cảm xúc, mỗi người đều mang theo một tâm tư mục đích khác nhau tới đây. Khi bước vào nơi này, tất cả bọn họ đều đã rất chắc chắn với quyết định của bản thân. Còn cô thì sao?

 

Hoàng Tuấn Khải tháo dây an toàn ra, quay đầu nhìn Kiều Nhã Linh: u Kiều, chúng ta đi chứ?”

 

Kiều Nhã Linh siết chặt tay, vạt váy nhàu nát trong lòng bàn tay cô.

 

Kiều Nhã Linh đột ngột lên tiếng: “Hoàng Tuấn Khải, nếu tôi nói người bóp cổ tôi là Tuyết Phi, anh có tin không?”

 

Hoàng Tuấn Khải đối diện với ánh mắt ảm đạm của cô, anh không do dự nói: “Anh tin”

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, cô nói: “Anh sẽ dễ dàng tin như vậy sao? Chảng nhế anh không có bất cứ nghỉ ngờ gì?”

 

Hoàng Tuấn Khải lập tức trả lời mà không suy nghĩ: “Kiều Kiều, bất kỳ lời gì em nói, anh đều sẽ tin. Cho dù em có nói người bóp cổ em là Tuyết Loan đi chăng nữa, anh cũng sẽ tin em”

 

Tròng mắt đen láy của Kiều Nhã Linh không ngừng dao động, gương mặt anh lạnh lùng mà cương quyết, giọng nói của anh êm ái lại chân thành. Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh đầy tình cảm, như thể anh đang đối diện với người phụ nữ mà anh muốn ở bên cạnh cả đời. Trái tim của Kiều Nhã Linh vô thức đập mạnh, cô rũ mắt, cơ thể khe khẽ run.

 

“Tại sao?” – Kiều Nhã Linh nhỏ giọng chất vấn.

 

Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải dịu dàng đến vô tận, thanh âm của anh vô cùng trầm thấp: “Chỉ cần em thích anh, anh sẽ tin tưởng em vô điều kiện”

 

Trái tim của Kiêu Nhã Linh đập dồn dập trong lồng ngực, anh nói những lời này với cô, rốt cuộc là có ý gì? Sao anh lại trở nên dịu dàng và tình cảm như thế, anh có biết, những điều đó sẽ khiến người khác rung động hay không? Kiều Nhã Linh trở nên vô cùng hoảng hốt và bối rối, cô vội vàng cụp mắt, không dám nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK